Disneyland 1972 Love the old s
Đẳng Cấp Quý Cô

Đẳng Cấp Quý Cô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324763

Bình chọn: 10.00/10/476 lượt.

ự Thái cười: “Ha ha, chẳng phải Đổng sự Tăng sao? Lâu

lắm không gặp!”

“Đúng thế, đã lâu lắm rồi. Thế nào? Anh dẫn A Mẫn nhà chúng

tôi đến đánh golf?” Đổng sự Tăng cười lạnh lùng liếc Thang Mẫn, “Khó lắm đấy nhé,

A Mẫn cá tính lắm. Tôi hẹn con bé ra ngoài ăn cơm còn khó, càng không dám nhắc

đến việc đi đánh golf. Đổng sự Thái, anh giỏi thật đấy!”

Đổng sự Thái mỉm cười nhìn Thang Mẫn, “Ha ha, vậy à? Lúc độc

thân đương nhiên cô ấy muốn gì cũng được, kết hôn rồi lại khác. Gả vào nhà họ

Thái rồi, tất nhiên phải nghe lời tôi!”

Đổng sự Tăng cười to, “Ha ha ha! Phu xướng phụ tùy! A Mẫn à,

kết hôn xong thì thu bớt cá tính lại nhé, học cách chăm chồng dạy con cho tốt.”

Cả hội đồng quản trị đều thầm sung sướng.

Thang Mẫn kiềm chế, đây là nỗi sỉ nhục ghê gớm.

Đổng sự Thái nói: “Yên tâm, tôi sẽ dạy dỗ vợ mình cẩn thận.

Nào lại đây! Lâu lắm không đánh bóng với nhau, không biết kỹ thuật Đổng sự Tăng

có tiến bộ hay không, chúng ta phải đấu một trận mới được.”

“Không vấn đề.”

Đổng sự Thái đưa bóng cho Thang Mẫn, “Đặt bóng đi.”

Thang Mẫn miễn cưỡng, nghiến răng không động đậy, cô không

muốn đặt bóng trước mặt Đổng sự Tăng.

Hội đồng quản trị hả hê chờ kịch hay.

Đổng sự Thái ra lệnh: “Bảo cô đặt bóng.”

Thang Mẫn từ từ vươn tay ra.

Người khác coi đây là chuyện cười, còn Đổng sự Tăng thì coi

đây là một chiến thắng.

Thang Mẫn nhắm mắt lại, hít sâu, định ngồi xuống. Đúng lúc

này điện thoại của Đổng sự Thái đổ chuông, cậu bé nhặt bóng chạy tới đưa máy,

“Thưa ngài, có điện thoại.”

“Xin lỗi, tôi đi nghe điện.” Đổng sự Thái bước sang một bên

nói chuyện.

Thang Mẫn thở phào, thả quả bóng xuống.

Đổng sự Tăng cười lạnh với Thang Mẫn, “Lần này trốn được

nhưng mười năm sau, hai mươi năm sau, trốn đến khi nào? Thực ra uncle cũng

không nỡ để cô phải khó xử thế này.”

Thang Mẫn nắm chặt bàn tay ép mình nhẫn nại, cô không được

mất tự chủ.

“Chỉ cần cô nói một câu, đồng ý nhượng lại ghế chủ tịch Hoàng

Hải, uncle lập tức giúp cô lấp đầy chỗ trống ấy.”

Thang Mẫn nghiến răng: “Không bao giờ.”

Đổng sự Tăng cười, hạ giọng cảnh cáo, “Cô cứ khư khư ngồi đó,

không có nghĩa là uncle chịu từ bỏ.” Dứt lời, hội đồng quản trị ngạo nghễ bỏ

đi.

Bị những kẻ bỉ ổi này to gan sỉ nhục, nước mắt ấm ức lăn

dài trên má Thang Mẫn.

Trong phòng họp của Hoàng Hải tập trung các cơ quan truyền

thông, thợ chụp ảnh, tất cả đều đang đợi sự xuất hiện của Thang Mẫn và Đổng sự

Thái.

Tại hành lang, Đổng sự Thái kéo tay Thang Mẫn, bắt cô phải

khoác tay ông ta, “Bà xã xinh đẹp, đi thôi, gặp các phóng viên nào.”

Thang Mẫn ghê tởm. Chỉ là không còn đường lui, cô hít sâu, ép

mình phải trấn tĩnh, “Đi thôi!”

Thang Mẫn khoác tay Đổng sự Thái, tỏ vẻ thân mật bước vào,

ánh đèn flash nháy không ngừng.

Hiểu Khiết nhìn thấy Thang Mẫn và Đổng sự Thái đi vào, tay

cầm điện thoại gọi cho Thang Tuấn, nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng

tổng đài. Cô nóng ruột như lửa đốt.

Thang Mẫn trang nhã mỉm cười với cánh phóng viên, “Xin chào,

tôi là Thang Mẫn. Hôm nay mời các vị tới đây, mục đích chính là muốn làm rõ vấn

đề tiền vốn của Hoàng Hải trong thời gian gần đây.”

Cánh phóng viên liên tục chụp ảnh, ghi hình.

Phóng viên A hào hứng nói với phóng viên B bên cạnh: “Anh

nghe nói chưa? Để giải quyết vấn đề nguồn vốn, Hoàng Hải phải nhận làm thông

gia với tập đoàn Vĩnh Phong, giám đốc Thang sẽ lấy Đổng sự Thái!”

Phóng viên B đáp: “Biết từ lâu rồi. Nếu không thì anh nghĩ họ

khoác tay nhau ra đây làm gì? Đổng sự Thái cũng chẳng phải làm từ thiện, vô

duyên vô cớ bỏ ra nhiều tiền như thế giúp đỡ Hoàng Hải!”

Phóng viên A nhìn Thang Mẫn đang dõng dạc phát biểu, Đổng sự

Thái thì hơn cô đến cả chục tuổi, bất giác tiếc rẻ: “Tiếc thật. Vì công ty mà

phải lấy ông già kia, phụ nữ muốn thành công thật chẳng dễ dàng.”

Lời này lọt vào tai Hiểu Khiết, cô chau mày lại.

Lúc này, gương mặt Thang Mẫn chợt trở nên vô cảm: “Ngoài vấn

đề nguồn vốn, hôm nay còn một việc khác muốn tuyên bố.” Thang Mẫn do dự nhìn

Đổng sự Thái, không biết có phải tự nói ra không.

Hiểu Khiết sốt ruột, nhìn về chỗ điều khiển âm thanh, lặng lẽ

hạ quyết tâm.

Thang Mẫn nhìn các đơn vị truyền thông, vẫn do dự. Các phóng viên

tò mò chờ đợi.

Đổng sự Thái bóp nhẹ tay Thang Mẫn, ý giục cô.

Biết không thể kéo dài thêm, quyết định: “Hôm nay, mục đích

thứ hai của cuộc họp báo là Hoàng Hải…” Vừa nói được non nửa, micro của cô đột

nhiên im bặt.

Cả hội trường xôn xao, đưa mắt nhìn xung quanh, rốt cuộc đã

xảy ra chuyện gì?

Từ sau khán đài, Hiểu Khiết cầm micro lên, đứng cạnh Thang

Mẫn tuyên bố, “Thưa quý vị truyền thông, việc kinh doanh của Hoàng Hải đang

diễn ra bình thường, giá cổ phiếu cũng rất ổn định, không bị ảnh hưởng bởi những

tin đồn về nguồn vốn!”

Thang Mẫn sửng sốt.

Đổng sự Thái chau mày, bực bội: “Cô đang nói gì đấy?” Định

lại gần Hiểu Khiết. Trịnh Phàm, Tố Tố và Tô Lợi lập tức theo sau, khéo léo ngăn

ông ta lại.

“Đổng sự Thái, trà của ngài.” Tô Lợi cầm cốc trà, cố ý hất trà

lên người ông. Đổng sự Thái tức giận, mọi người vội chạy tới ‘cấp cứu’ bộ

comple trên ng