
với vai trò trợ lý vẫn không thoát khỏi cái bóng
của một nhân viên tạp vụ. Cô đeo túi to túi nhỏ, một tay giơ tấm phản quang,
tay kia cầm chiếc áo khoác, cứ hoa hết cả mắt đứng như thế dưới ánh mặt trời
chói chang.
Nhiếp ảnh gia thỏa mãn xem lại những bức ảnh trong máy, “OK,
xong rồi, về thôi.”
Nụ cười xinh đẹp trên gương mặt Bạch Quý Tinh phút chốc tan
biến, quay lại vẻ lạnh lùng.
Hiểu Khiết nghe thấy tiếng hô của nhiếp ảnh gia, mới định
thần lại đã nhanh chóng cầm áo khoác chạy về phía Bạch Quý Tinh, khoác cho cô
ta rồi giương ô che nắng.
Cô lễ phép: “Cô Quý Tinh vất vả rồi.”
Đương nhiên Bạch Quý Tinh chỉ xem cô như không khí, đến nhìn
cũng chả thèm, cao ngạo đi vào khu vực nghỉ ngơi. Hiểu Khiết đúng là tự làm
mình bẽ mặt, chỉ biết bĩu môi rồi quay sang giúp các nhân viên khác thu dọn.
Lúc này người quản lý Amy hớn hở đi về phía Quý Tinh, “Vất vả
vất vả.”
Bạch Quý Tinh lạnh lùng nhìn Amy: “Chụp xong rồi, thời gian
còn lại tôi muốn đi loanh quanh một chút.”
Amy mỉm cười: “Đương nhiên không vấn đề gì, đợi lát nữa tôi
bảo lái xe…”
Cô chưa nói hết câu đã bị Bạch Quý Tinh cắt ngang, “Không cần
lái xe theo. Yên tâm, đây là nước Anh, không ai nhận ra tôi đâu. Khó khăn lắm
mới đến đây một chuyến, tôi muốn đi một mình.”
Amy do dự giây lát mới gật đầu, “Thôi được, nhưng cô đừng về
khách sạn muộn quá đấy.”
Bạch Quý Tinh phớt lờ, quay người bỏ đi.
Amy nhún nhún vai, bước về phía Hiểu Khiết, “Phiền cô đi mua
cho mỗi nhân viên ở đây một cốc cà phê nhé, cô Quý Tinh mời.”
“Vâng, tôi đi ngay đây!” Hiểu Khiết vội gật đầu, đi tới quán
cà phê gần đó, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Sao đến Anh rồi mà mình vẫn phải làm tạp vụ
nhỉ…”
Hiểu Khiết từ trong quán ra, cầm bao nhiêu cốc cà phê, thận
trọng từng bước, chỉ sợ sẽ làm rơi rớt.
Tập trung toàn bộ tinh thần vào mấy cốc cà phê trên tay, cô
không biết đằng sau có một bóng đen đang tiến gần về phía mình. Bỗng nhiên,
bóng đen giật chiếc túi xách của cô rồi co cẳng bỏ chạy. Một tên cướp khác thấy
đồng bọn đã cướp được đồ bèn nhanh chóng rời đi theo. Hiểu Khiết hốt hoảng, lấy
hết sức hét lên: “Cướp! Cướp!”
Cô không để ý đến mấy cốc cà phê trên tay nữa, lao mình đuổi
cướp.
Thang Tuấn đang ngồi ung dung trong quán cà phê, bên cạnh để
chiếc ba lô, trước mặt anh là quý cô White, một Hoa kiều với gương mặt thuần Á
Đông.
Chốc chốc, Thang Tuấn lại nhìn về phía đoàn chụp ảnh xa xa,
cầm tờ một bảng Anh, gấp gấp chơi.
“Chỉ có vật tốt mới có thể bảo tồn và tự nâng cao giá trị.”
Tờ tiền trong tay Thang Tuấn từ một bảng biến thành 50 bảng.
White nheo mắt, cảm thấy vô cùng thú vị.
“Nền kinh tế của khu vực EU đang đi xuống, các trang trại
rượu ở Pháp đang ồ ạt bán cổ phiếu, giờ rất thích hợp để đầu tư.” Thang Tuấn
nhìn White, mỉm cười, “Thêm vào đó, điều kiện phong thổ năm nay của Pháp rất
ổn, là thời điểm tốt nhất để sản xuất rượu nho, chúng ta chỉ cần nhân lúc này
mua vào…”
Thang Tuấn vừa nói vừa để tờ 50 bảng xuống bàn rồi đặt tay
lên. Bàn tay xoay nhẹ, tờ tiền như có phép thuật bỗng xếp thành hình cánh quạt,
một tờ 50 bảng biến thành mười tờ.
“Là có thể thu được lợi nhuận lớn.” Thang Tuấn nhìn White,
mỉm cười đầy quyến rũ, “Không biết quý cô còn thấy có vấn đề gì nữa không?”
“Có…” White nhìn anh, đôi môi mỏng gợi cảm nhẹ nhàng thốt ra
một tiếng: “Anh.”
Thang Tuấn thoáng ngạc nhiên, hơi nhíu mày.
White cười thật phong tình: “Chọn người thay mình đứng ra đầu
tư, nếu không đủ hiểu tính cách anh ta thì làm sao có thể tin tưởng được?”
Thang Tuấn lại mỉm cười mê hoặc.
“Sau khi quý cô quyết định đầu tư, tháng tới chúng ta có thể
cùng sắp xếp một chuyến khảo sát trang trại rượu ở khu vực Bordeaux.” Thang Tuấn nho nhã nghiêng người
về phía trước, nhìn sâu vào mắt White như muốn phóng một dòng điện khiến người
ta phải say đắm. “Đến lúc đó, em sẽ còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu về
anh…”
Bỗng một người lạ mặt nhảy ra.
“Túi xách của em…” Đang ngồi nói chuyện với Thang Tuấn, White
dồn hết sự chú ý vào anh, không ngờ bản thân cũng trở thành mục tiêu của bọn
cướp.
Thang Tuấn không nói hai lời, đứng bật dậy lao theo tên cướp,
chỉ vài bước thôi đã đuổi kịp hắn. Không hề khách khí, anh tặng hắn một cú đấm
trời giáng. Tên cướp ăn đau, đành vứt lại chiếc túi hàng hiệu rồi bỏ chạy.
Anh nhặt chiếc túi lên, đang chuẩn bị rời đi thì một phụ nữ
hổn hển lao đến trước mặt, cô ta gào to: “Cướp! Làm ơn giúp tôi giữ hắn lại!
Làm ơn đi!”
Nhưng chẳng có ai giúp cô cả, chỉ biết giương mắt nhìn hai tên cướp leo lên chiếc xe hơi đến đón chúng phía trước.
“Làm thế nào bây giờ? Trong túi đó có rất nhiều tài liệu quan trọng…” Cô khổ sở đến phát khóc.
Thang Tuấn mím môi, chau mày nhìn cô gái.
Đúng lúc này, một người đi xe máy vừa dừng lại. Thang Tuấn nhét chiếc túi của White vào tay Hiểu Khiết, lôi trong túi ra tờ 100 bảng đưa cho
người lái xe, dùng tiếng Anh giao tiếp với anh ta, “Tôi mua chiếc xe
này.” Anh lại chỉ về phía White và nói với Hiểu Khiết, “Đưa giúp tôi cho quý cô White đang ngồi ở quán cà phê đằng kia.”
Thang Tuấn nhảy lên xe, nhẹ nhàng và