
iệm hướng dẫn.
Thiên Thiên sực nhớ ra định ngăn cản, lại nhìn thấy phía sau bếp
trưởng là Cao Quốc Thành, Thang Lan và những người khác đang tiến vào,
bất giác đứng ngây ra.
OMG[2'> Thiên Thiên giơ tay che mắt, không dám nhìn.
[2'> Viết tắt của “Oh, my God”.
Nhân viên phục vụ mở ra, mọi người theo xe đồ ăn của bếp trưởng lần lượt đi vào.
Thang Tuấn đứng sau Cao Quốc Thành và Thang Lan, nhìn thấy Hiểu Khiết đang cùng Tử Tề thưởng thức bữa tối bên ánh nến, lòng trào dâng nỗi
thất vọng không tên.
Bếp trưởng đẩy xe đồ ăn đi vào, trên xe có thắp nến. Dưới ánh nến
lung linh, các món ăn được bày biện tinh tế, trên còn viết: “Would you
marry me?”
Cao Quốc Thành cười: “Hóa ra Tử Tề định cầu hôn Hiểu Khiết?”
Quý Tinh ở dưới gầm bàn nghe thấy Cao Quốc Thành cũng có mặt, càng thêm tuyệt vọng.
“Bố, sao bố lại đến đây?” Tử Tề ngạc nhiên định đứng lên, Cao Quốc Thành giơ tay ra hiệu anh cứ ngồi xuống.
Thang Lan lên tiếng: “Chúc mừng chủ tịch Cao.”
Thang Tuấn nhìn thấy ngay chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út
của Hiểu Khiết, cảm giác như đang bị một hòn đá khổng lồ đè xuống ngực.
Tử Tề càng ngạc nhiên khi phát hiện ngoài Cao Quốc Thành còn Thang
Lan và mọi người đang mỉm cười đứng đó. Hiểu Khiết hơi xấu hổ, giải
thích: “Chuyện này, Tử Tề vẫn chưa chính thức cầu hôn cháu!” Cô rút
chiếc nhẫn ra, đặt trên bàn.
Thang Tuấn lặng lẽ thở phào.
Cao Quốc Thành vui vẻ: “Không ngờ chúng ta vẫn chưa lỡ thời điểm cao
trào! Chính thức cầu hôn, ít ra cũng cần phải quỳ xuống, thế mới thể
hiện được thành ý chứ!”
Tử Tề coi như đã cưỡi trên lưng hổ, anh nhìn Hiểu Khiết đang xúc động, không biết nên làm sao cho phải.
Thiên Thiên biết boss khó xử, tay đan vào nhau bối rối, “Lần này chết chắc rồi.”
Thang Tuấn chau mày, nắm chặt bàn tay thành đấm, anh giận không thể xông lên kéo Hiểu Khiết đi.
Quý Tinh nước mắt vòng quanh, nắm chặt bàn tay Tử Tề, gào lên ở trong lòng: “Tử Tề, đừng!”
Tử Tề nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi lại mở mắt ra, “Nếu
như, những ai có mặt ở đây không phản đối, thì tôi xin được chính thức
cầu hôn Hiểu Khiết.”
Anh vừa dứt lời, giọng Thang Tuấn vang lên: “Tôi phản đối.”
Hiểu Khiết kinh ngạc nhìn Thang Tuấn, khẽ gọi anh một tiếng, mong anh đừng làm mọi chuyện rối lên.
Thang Tuấn bước đến trước mặt Tử Tề, đưa mắt sang Hiểu Khiết, rồi
quay lại nói với Tử Tề bằng một giọng quả quyết: “Tôi hy vọng, đây là
quyết định mà anh đưa ra sau khi đã suy nghĩ kỹ càng thấu đáo!”
Tử Tề và Hiểu Khiết đều thấy bất ngờ, những người khác đều nhìn Thang Tuấn với vẻ nghi ngờ, không hiểu anh có ý gì. Thang Tuấn không chùn
bước, nhìn Tử Tề, “Anh có thể đảm bảo sẽ không bao giờ biến mất khỏi bữa tiệc mừng nữa? Sẽ không bao giờ tắt máy cả đêm? Sẽ không bỏ Hiểu Khiết
một mình? Sẽ không nói dối cô ấy? Tất cả những việc anh làm vì cô ấy đều xuất phát từ đáy lòng?”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Tử Tề sững sờ, không hiểu mục đích của Thang Tuấn.
Thang Tuấn đáp: “Điều tôi muốn nói... Anh là tên khốn may mắn nhất
thế giới! Những lúc quan trọng, thật đáng chết, anh đều xuất hiện rất
đúng lúc. Mặc dù tôi không thích anh, thế nhưng phụ nữ lại yêu anh, một
thằng vừa cao to, vừa đẹp trai, lại nhiều tiền, hấp dẫn.”
Anh nhìn Hiểu Khiết, mỉm cười nhượng bộ, lại quay sang Tử Tề, “Cho
nên tôi muốn anh đảm bảo, sẽ không để Hiểu Khiết vì anh mà rơi một giọt
nước mắt. Trước mặt tất cả mọi người, anh có dám đảm bảo như thế không?”
Quý Tinh ngồi dưới gầm bàn, nước mắt giàn dụa, nắm chặt tay Tử Tề, không muốn anh đồng ý.
Tử Tề nhìn Thang Tuấn, một mặt đã cưỡi lên lưng hổ rồi, mặt khác cũng để xảy ra cuộc đấu trí này rồi. Anh rút bàn tay Quý Tinh đang nắm ra,
quả quyết trả lời: “Tôi đảm bảo.”
Thang Tuấn nhìn Tử Tề, “OK, tôi rút lại lời phản đối. Nhưng nếu anh
không làm được như lời anh nói, tôi nhất định sẽ cho anh một trận!”
Hiểu Khiết cảm động đến nghẹn lời trước hành động của Thang Tuấn.
Thang Tuấn nhìn cô, dịu dàng thốt lên: “Lâm Hiểu Khiết, chúc cô hạnh phúc!”
Hiểu Khiết khẽ mỉm cười với anh, hai mắt long lanh ngấn nước.
Cao Quốc Thành lên tiếng: “Xem ra không ai có ý kiến nữa nhỉ? Tử Tề, phần còn lại thuộc về con đấy.”
Tử Tề cầm chiếc nhẫn trước mặt Hiểu Khiết, quỳ một chân xuống, nói rất chân thành: “Hiểu Khiết, em có đồng ý lấy anh không?”
Hiểu Khiết nghĩ một giây, vui vẻ gật đầu, quả quyết đáp: “Em đồng ý.”
Quý Tinh nhìn thấy chân Tử Tề đang quỳ xuống đất, cô gục xuống ủ rũ, nước mắt không ngừng trào ra lăn dài trên gương mặt.
Thang Tuấn nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Hiểu Khiết mà lòng đắng ngắt.
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng, Cao Quốc Thành, Thang Lan và mọi
người đứng xung quanh đều vỗ tay mừng thay hai người. Thiên Thiên nhăn
nhó, nhưng không thể đứng im.
Tử Tề và Hiểu Khiết nhìn nhau mỉm cười, nhưng ánh mắt anh vẫn lặng lẽ liếc về phía gầm bàn.
Thiên Thiên lái xe, cửa sổ ô tô phản chiếu vẻ mệt mỏi của Tử Tề. Suốt dọc đường anh không nói gì, từ lúc rời khỏi nhà hàng anh cứ chau mày
suốt như thế.
Cho đến khi nghe thấy tiếng sấm nổ ầm ầm, từng giọt mưa lớn thi nhau
quất vào xe, Tử Tề mới định