
mỏi. Điện thoại chợt đổ chuông, là của mẹ anh, “Thang Tuấn, sáng nay con đừng
đến công ty vội, mẹ có việc này muốn giao cho con.”
Thang Tuấn bất giác chau mày, mẹ gọi đến chẳng đúng lúc chút
nào. Anh đáp: “Chủ tịch, con có việc quan trọng phải đi Đài Loan ngay bây giờ.”
Thang Lan bực mình: “Con đi Đài Loan làm gì? Đừng quên hoạt
động đêm WIP đấy.”
Thang Tuấn ngắt lời bà, gấp gáp nói: “Con xin lỗi, việc này
thực sự rất quan trọng, đợi con về sẽ giải thích sau.” Anh cúp máy rồi tắt
luôn.
Trông ra ngoài cửa sổ, cách một phương trời anh lo cho Hiểu
Khiết.
Máy bay từ từ hạ cánh.
Hiểu Khiết kéo vali hành lý, vừa đi về phía trạm xe bus gần sân bay
vừa nói chuyện điện thoại, “Tôi mới ra khỏi sân bay, đang đứng ở chỗ
trạm xe bus gần đấy. Được, tôi đợi cô.”
Cúp điện thoại, kéo vali hành lý, cô đi loanh quanh, bị cuốn hút bởi cảnh vật mới lạ.
Tới điểm dừng xe bus, đập vào mắt cô là poster quảng cáo của Bạch Quý Tinh, trên đó viết: “Người phụ nữ hoàn hảo, sức cuốn hút hoàn hảo,
chiếc hôn 100% hoàn hảo.”Đôi mắt của Quý Tinh dõi về xa xăm, miệng nở nụ cười quý phái, quyến rũ và đầy mê hoặc.
Hiểu Khiết thầm nhủ: “Không ngờ tại nơi xa lạ này, người duy nhất
mình quen lại là Bạch Quý Tinh.” Cô nhìn tấm poster mà tim đau nhói.
Ở làn đường đối diện, Thang Tuấn vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ ô
tô. Xe bus từ từ khởi hành, dần dần để lộ một hình bóng quen thuộc, anh
cố căng mắt...
Thang Tuấn kinh ngạc, là Hiểu Khiết! Vội bảo với tài xế taxi, “Dừng xe!”
Bác tài phanh lại bên đường, Thang Tuấn lao ra, hét sang bên kia đường: “Lâm Hiểu Khiết! Lâm Hiểu Khiết!”
Hiểu Khiết cúi xuống thần người nhìn di động, loáng thoáng như ai đó
đang gọi tên mình, cô ngẩng đầu lên, vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Thang Tuấn.
“Lâm Hiểu Khiết!”
Hiểu Khiết sững sờ. Hai người họ đứng hai bên đường giữa dòng xe nhộn nhịp. Cô vừa ngạc nhiên vừa vui sướng: “Thang Tuấn.”
Thang Tuấn nhân lúc xe cộ thưa bớt, xách hành lý băng qua đường đến
trước mặt Hiểu Khiết. Anh nhìn cô, vô cùng hân hoan vì sự xuất hiện đột
ngột này, rồi lại lo lắng cho tình hình của cô. Vỗ vai Hiểu Khiết, Thang Tuấn hỏi: “Sao cô lại đến Thượng Hải?”
Hiểu Khiết rưng rưng nhìn Thang Tuấn, cô ào đến gục vào ngực anh, ôm
anh thật chặt, nước mắt không thể kìm nén cứ thi nhau tuôn rơi.
Thang Tuấn sửng sốt, dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng cô: “Sao thế?”
Hiểu Khiết ôm chặt Thang Tuấn, không đáp.
Thang Tuấn đứng yên tại chỗ không dám động đậy, để mặc cô khóc nức nở trên vai. Người qua đường tò mò nhìn họ, Thang Tuấn cũng phớt lờ không
quan tâm.
Hiểu Khiết cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, do dự không biết có nên kể
chuyện của Tử Tề hay không. Lúc này, tiếng còi xe bất chợt vang lên, cắt ngang hai người. Cùng chuyển mắt nhìn, một chiếc xe đỗ cách đó không
xa, người bước xuống xe là Sở Sở.
Chứng kiến Thang Tuấn và Hiểu Khiết ôm nhau, nét mặt Sở Sở không được vui lắm, cô gọi: “Thang Tuấn?”
Thang Tuấn thoáng bối rối, vội buông tay ra, Hiểu Khiết cũng nhanh
chóng rời khỏi vòng tay anh, lấy lại tinh thần, lau đi những vệt nước
mắt còn đọng trên mặt.
Thang Tuấn hỏi Sở Sở: “Sao em lại đến đây?”
Sở Sở đáp: “Chủ tịch bảo em đến sân bay đón cố vấn cho đêm WIP, cô Lâm Hiểu Khiết.”
Thang Tuấn sựng người lại, ngạc nhiên quay sang Hiểu Khiết, “Cô là người Hải Duyệt cử sang để hợp tác dự án WIP?”
Hiểu Khiết gật đầu, chìa tay về phía Sở Sở, mỉm cười: “Chào cô, tôi
chính là Lâm Hiểu Khiết, cô chắc là Tăng Sở Sở mà lúc nãy nói chuyện với tôi trong điện thoại phải không?”
“Tôi là Tăng Sở Sở của Spirit Hoàng Hải.” Sở Sở gật đầu, hơi bất ngờ nhìn Hiểu Khiết, bắt tay cô rồi đưa danh thiếp của mình.
Thang Tuấn lại hỏi: “Sao lại là em đến đón Hiểu Khiết?”
Sở Sở trừng mắt nhìn anh, “Chẳng phải sáng sớm nay anh vừa xin nghỉ
để đi Đài Loan ư, còn không thèm nghe điện thoại của chủ tịch nữa.”
Hiểu Khiết ngạc nhiên: “Tự nhiên anh đi Đài Loan làm gì?”
Hai cô gái cùng đưa mắt sang nhìn Thang Tuấn, chờ câu trả lời.
Dưới ánh mắt chất vấn của hai người đẹp, Thang Tuấn cực kỳ khó xử,
bèn bịa ra một lý do, “À, lúc đầu tôi định đi Đài Loan xử lý vài việc.
Nhưng lúc nãy nhận được điện thoại của tổng giám đốc, chị ấy mới phẫu
thuật vẫn đang nằm viện, tạm thời ủy nhiệm cho tôi phụ trách dự án đêm
WIP, cho nên tôi tạm thời hủy bỏ lịch đi Đài Loan.”
Trong lòng Thang Tuấn tội lỗi lắm, “Em xin lỗi chị ơi, em đành phải phản bội chị thôi...”
Sở Sở hoảng hốt: “Giám đốc phải phẫu thuật? Sao không thấy chị ấy nói gì?”
Thang Tuấn đáp: “Chị ấy không muốn chủ tịch biết mình nằm viện.”
Sở Sở hiểu ra gật gù.
Phía sau lại có tiếng còi xe cắt ngang ba người.
Sở Sở nói: “Đứng bên đường trò chuyện không tiện, chúng ta lên xe tiếp tục.”
Thang Tuấn xách hành lý của Hiểu Khiết, không chút ngượng ngùng nhờ vả Sở Sở: “Cho anh đi cùng luôn nhé.”
Sở Sở liếc Thang Tuấn, bó tay với anh. Cô ấn nút mở cốp sau để anh cho hành lý vào.
Thang Tuấn mỉm cười, ngồi vào ghế lái. Sở Sở ngồi ở ghế phụ, Hiểu
Khiết ngồi đằng sau. Chốc chốc Thang Tuấn lại liếc trộm Hiểu Khiết qua
gương chiếu hậu, thấy cô rầu rĩ hướng