Đáng Tiếc Không Phải Anh

Đáng Tiếc Không Phải Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323151

Bình chọn: 8.5.00/10/315 lượt.

y tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, quăng lời cảnh báo ra khỏi đầu, hứng chí bơi ra xa, càng bơi càng xa, dần dần rời khỏi khu vực an toàn

Một trận gió cùng mùi tanh thổi qua, anh nghe bên dường như có tiếng người hét to, lúc này mới nhớ ra lời cảnh báo, cuống quýt định bơi trở về thì đã quá muộn. Hoa mắt lên, chợt thấy con cá mập hung dữ lao về phía anh, đột nhiên cảm thấy hạ thân đau buốt, trên mặt nước nổi lên vài giọt máu nhỏ, lúc này chỉ còn biết hỏang loạn mở miệng kêu to: "Cứu mạng a, cứu mạng a."

Chu Xuân hét lớn, miêu tả rất sinh động, dường như được tận mắt nhìn thấy, tôi hòan tòan đắm chìm trong bầu không khí căng thằng. Cô trước dùng giọng lanh lảnh kêu vài tiếng "Cứu mạng," sau đó ôm đầu, dùng tay giữ cổ họng mình ngăn lại âm thanh thô lỗ yếu ớt nói: "Cá mập tới."

Trong phòng ngủ im lặng như tờ, như thể ngay cả giọt nước rơi cũng có thể nghe rõ ràng. Tôi vẫn đang chờ Chu Xuân kể tiếp, cô nàng chậm chạp không lên tiếng. Này kết thúc rồi sao? Không đầu không cuối thật chẳng rõ ràng gì. Tôi thật sự không nhịn được, mở miệng hỏi : « Chu Xuân, giọng cậu thay đổi là thế nào? »

Một hồi im lặng, phòng ngủ bỗng chốc phát ra một tràng cười lớn, Liễu Như Yên và Mai Mai cười nghiêng ngả, Trình Anh và Trần Đông vẫn cố gắng ôm bụng . Một người hòa nhã như Bùi Tử Duy cũng không ngừng phát ra tiếng cười nhỏ. Chu Xuân từ trên giường nhảy lên, gầm mạnh: "Diệp Tử đáng chết, chính cậu đổi giọng!" Lại chọc được cả phòng một phen che miệng cười không thôi, chỉ có tôi vô tội nhấp nháy cặp mắt ngây thơ, không hiểu chính mình đã nói sai cái gì.

Cho đến khi giáo vụ đi qua kiểm tra các phòng, bọn họ mới im lặng chưa thỏa mãn.

Rất lâu sau này, tôi mới hiểu ý truyện cười này. Từ ngày đó, mỗi lần nói «cá mập đến », tôi và Chu Xuân trở thành đối tượng bị cả phòng cười nhạo. Cũng vì thế, lỗ tai tôi không ít lần bị Chu Xuân chà đạp thảm hại.

Đương nhiên, sau buổi trò chuyện ấy, cả phòng chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Hướng đến thời gian bốn năm chung sống hòa bình, cùng nhau tiến bộ và có một nền tảng tình cảm vững chắc.

Đôi khi, định mệnh con người nằm trong khoảnh khắc của một ánh nhìn thoáng qua

Trời đêm cuối mùa thu, thời tiết mát mẻ khá là dễ chịu .

Không can tâm tình nguyện bị mẹ đẩy ra khỏi nhà, bắt đầu một cuộc hành trình dài.

Cảm giác mới mẻ ban đầu biến mất, tôi bắt đầu chán ghét ngày cuối tuần, chán ghét từng chủ nhật phải ngồi trên xe buýt đi cả nửa Thượng Hải trở lại đây. Tên trường vàng chói hiện lên, người người ở phía sau chen chúc xuống tưởng chừng vỡ đầu, chỉ mong mau chóng có thể thoát khỏi nơi chật chội này.

Khoác cái ba lô nặng trên vai, tay xách hai túi táo, tôi dùng đầu gối đẩy cửa vào phòng

“Diệp Tử, cậu về”. Chợt một thân hình lao xuống từ trên giường như chiếc máy bay ném bom tự sát, “Để mình đi chết đi”

Tâm tôi đến cao nhân còn chả làm lung lay được: “Thật không biết, mình lại được hoan nghênh như vậy ?”Tôi nheo mắt nhìn Chu Xuân, đưa túi hoa quả trên tay: “Cậu định bỏ lỡ những thứ này à?”

"Tớ mà là loại đó à?" Chu Xuân bĩu bĩu môi cười khổ. Trong góc có các chai nước nhãn đỏ, riêng Chu Xuân lấy hai chai. Tôi ném hai cái túi đó lên trên, cười: "Cậu mất một chai, ha, ai nói với cậu nhất định phải mua chai màu phấn xanh lam mới nổi bật."

Tôi cười đau cả bụng, mắt híp lại thành một đường kẻ.

"Mình gây hoạ cậu còn cười được à?" Chu Xuân hung hăng véo mạnh tay tôi một cái "kể từ khai giảng thì đây là lần thứ ba."

Tôi kêu đau oai oái: "Sợ cậu rồi, Chu Xuân, xuống tay mạnh vậy sao."

"Không quan tâm, bây giờ cậu phải đi mua đồ với tớ," cô lay lay cánh tay tôi nũng nịu, "Được không?"

Tôi nổi cả da gà: "Tớ nói này Chu Xuân,, cậu dùng chiêu này với bạn trai cũ không phải tốt hơn sao, chứ cái này với tớ không tác dụng đâu."

"Này Diệp Tử đáng chết, cậu còn dám nhắc tới anh ta, đừng trách tớ không nể mặt." Chu xuân trợn tròn mắt nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng.

Tôi biết mình đã động đến vết sẹo của cô ấy, lấy từ trong túi quả táo đưa cho cô nịnh nọt:" Này, cầm đi, cho mình xin lỗi."

"Thế còn nghe được," Chu xuân vui vẻ cười tít mắt nhận lấy, tiện tay giật chiếc khăn lau lau, xoa xoa, cho vào miệng gặm "răng rắc" một miếng. "Giòn, ngọt, táo cậu mang đúng là ngon."

"Này này, không rửa táo trước à?" Giờ đến phiên tôi trợn tròn mắt.

"Không sao, không sạch thì sao, không bệnh được đâu", cô tinh nghịch thè lưỡi, ăn tới miếng cuối cùng rồi phủi tay, kéo tôi. "Đi mua nước thôi."

"Tớ vừa tắm xong đấy, bỏ cái tay bẩn của cậu ra." Tôi lùi một bước, bắt chéo hai tay trước ngực ra vẻ tự vệ. "Đồ thô thiển!"

"Đừng nói cái giọng của ông giáo sư bảo thủ lạc hậu đó nữa. Tớ hận chết ông ta." Thấy Chu Xuân nhăn mặt như ăn phải mướp đắng, tôi che miệng cười khì.

Nhắc đến vụ bê bối của Chu Xuân hôm đó, tôi bây giờ vẫn còn nhớ như in, ai bảo cô lười biếng dậy muộn, lại đúng ngay vào buổi học của giáo sư Vương - người được giới sinh viên mệnh danh Vương sát thủ. Lúc đó, tiếng hét "Có mặt" vang to thu hút ánh mắt mọi người hướng về phía cửa lớp, đầu tóc bù xù, áo sơ mi cúc trên cúc


The Soda Pop