Old school Easter eggs.
Đáng Tiếc Không Phải Anh

Đáng Tiếc Không Phải Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324612

Bình chọn: 7.00/10/461 lượt.

Chính anh nói đấy, anh không được hối hận.”.

Anh nắm tay tôi thật chặt, “Không.”.

“Dù cho em cố ý gây khó khăn cho anh?”

“Ngọt như đường phèn.”

Sự ấm áp tràn ngập tận đáy lòng tôi, lan tỏa khắp cơ thể, niềm vui đơn thuần chuyển thành thứ hạnh phúc làm mê muội. Tôi cười sâu, cằm như rớt xuống, tinh quái nói, “Em cho anh một cơ hội theo đuổi.”.

Anh ra vẻ rất hãnh diện, tôi lại tiếp tục nói, “Em sẽ dùng QQ, nếu như anh có thể tìm được em trong một giờ, chúng ta sẽ… ”.

Anh ngắt lời tôi, gấp gáp hỏi, “Nếu như anh không tìm được?”.

“Vậy chứng minh chúng ta không có duyên phận.” Tôi cúi đầu cố nén bật cười, anh có chút lờ mờ, lâu mới nói, “Diệp Tử, việc này khó khăn quá.”.

“Không có đường thương lượng, tìm hay không tùy anh.” Tôi kiên trì, thầm mỉm cười.

Anh thở dài, “Anh có phải tự làm tự chịu?”.

Tôi liếc xéo anh, “Anh định đổi ý?”.

“Không dám.”

Tôi nhịn không được cất tiếng cười to, Hướng Huy tuy không cam tâm bị tôi trêu cợt nhưng cũng không thể làm được gì.

Đêm khuya dần. Không gian hoàn toàn im lặng.

Tôi thỉnh thoảng nâng cổ tay xem giờ, một mặt thúc giục Hướng Huy nhanh chóng về nhà, tại anh cứ cò kè mặc cả, cuối cùng đàm phán vẫn không có kết quả mới chịu buông tha, ngoan ngoãn đáp chuyến xe cuối, nhưng quy định tôi mỗi ngày phải có một cuộc điện thoại thông báo hành tung, nếu không anh sẽ trực tiếp tìm đến cửa.

Tôi bên ngoài tỏ vẻ bất mãn chính sách cường quyền đàn áp của anh, nhưng trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào.

Sau khi tiễn Hướng Huy lên xe, cố nhìn đến khi xe buýt lái đi, tôi mới chậm rãi trở về, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, khóe miệng không tự chủ hơi hơi nhếch lên.

Màn đêm lan tỏa bầu trời, so với trước càng trầm lặng. Tôi nhìn thấy bóng mình dưới bóng cây chậm rãi kéo dài, nảy ra xung quanh nhiều loại hình dạng, trước đây coi đó là hành động ấu trĩ nhưng vào lúc này phảng phất có chút thú vị.

Bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện ngay phạm vi tầm mắt tôi, đè lên bóng tôi rồi dần dần chồng lên nhau.

Phản ứng đầu tiên của tôi là cất bước chạy, bất luận giật tiền hay cướp sắc, tôi cũng không có đủ khả năng chống trả.

Bóng người phía sau nhanh chóng khởi động, tôi chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng áo gió sột soạt rất gần, cánh tay rất nhanh bị kìm chặt.

Đây là lần thứ hai đêm nay tôi chạy trốn thất bại.

“Em muốn chạy đi đâu?” Nghe tiếng nói quen thuộc, dây thần kinh bị buộc chặt mới dần trầm tĩnh lại.

Tôi ôm ngực, không vui nói, “Dọa chết người, phiền anh về sau có đi thì báo tên trước được không?”.

Anh tỉnh táo đáp, “Anh đi theo em từ khu này cho đến trạm xe, nhưng do em không có phát hiện.”.

Tôi im lặng, có chút tức giận trừng mắt nhìn anh, “Anh theo dõi em?”.

Anh lạnh lùng nói, “Là mẹ em gọi điện đến nhà anh nói em chưa về, anh không yên tâm mới tới đây. Xem chừng có vẻ không cần thiết.”. Anh nhíu mày, tức giận, ngữ khí khinh thị.

Mặt tôi ửng hồng, tôi và Hướng Huy nói chuyện, anh rốt cuộc đã nghe thấy bao nhiêu?

“Là anh ta?” Anh dừng một chút nhắc nhở tôi, “Chính là người trong video đó.”.

“Phải.” Tôi cố gắng đáp, phải thì đã sao.

Đuôi lông mày của anh lộ vẻ cười nhạo, không nói được một lời, quay đầu đi, đi được vài bước, dừng lại, đưa lưng về phía tôi nói, “Diệp Tử, anh hy vọng em hạnh phúc.”. Nói xong, không hề quay đầu, cũng không dừng lại thêm, vội vàng bước nhanh.

Trông theo bóng lưng anh bước đi giữa trời gió Bắc Trung gào thét, càng lúc càng xa dần, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy.

Tôi đứng giữa đường nhìn hướng Lâm Sâm biến mất, trong lòng chợt dâng lên nỗi buồn bã mất mát.

Đêm càng tối đen.

Tôi rón rén bước vào cửa, vốn định trốn vào nhưng vừa trốn được cây cổ thụ cành thô lá lớn mẹ thì không cẩn thận đụng trúng ba, nghe vài lời răn dạy khiển trách rồi mới cho tôi về phòng.

Tôi đi lại trong phòng một vòng, thấy đèn trong phòng ba mẹ đã tắt hết mới lặng lẽ chui vào phòng đọc sách mở máy tính của ba ra.

Năm nay, hiện tượng QQ ở Trung Quốc đại lục nổi lên như lốc cuốn, hình ảnh chú chim cánh cụt bé nhỏ nhanh chóng được người người nhà nhà ưa dùng, Uông Nhiên sớm khuyến khích tôi dùng nick QQ, cũng thường xuyên gọi tôi lên mạng tán gẫu, tôi thuộc loại ngu dốt về máy tính, vẫn thoái thác, hôm nay đôt nhiên khoái chí nảy ra ý tưởng này, cũng nghĩ lấy cài này làm nghiệm chứng xác minh duyên phận của mình

Kết nối đến đường dây điện thoại, mở địa chỉ trang web chính thức, tải xuống phần mềm chat QQ, nhập nick và pass vào, tôi dựa theo từng bước Uông Nhiên đã dạy tiến hành làm hoàn hảo, xong hết mọi thủ tục này tôi đã đăng nhập được vào nick QQ của mình.

“Buzz buzz” Tôi bị doạ run cả tay, xem kĩ mới biết là tiếng từ máy tính phát ra. Tôi rút dây nối loa ra, đêm hôm khuya khoắt lên mạng chat, nếu như bị mẹ biết được chắc tôi bị cắt đi một lớp da cũng nên.

“Diệp Tử rốt cuộc chờ được cậu rồi.” Thật trùng hợp, Uông Nhiên vừa lúc online, gửi tôi một icon ôm hôn.

Tôi gửi lại cái mặt cười. “Tớ không chịu dùng QQ không phải cậu chuẩn bị tuyệt giao với tớ rồi chứ?”

Uông Nhiên trả lời rất nhanh, “Sao nửa đêm cậu có thể online đượ