Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326091

Bình chọn: 10.00/10/609 lượt.

i.

Chỉ là đẹp thì có đẹp thật, nhưng ai

lại muốn ôm một bức tranh để sống qua ngày? Tô Ca hơi cúi đầu, nhớ tới

hôm qua cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ cơ thể của Tần Mặc Nhiên lúc

hai người kề cận nhau, đây mới đúng là thứ phụ nữ cần. Đáng tiếc là cô

cũng chỉ có thể lén lút hưởng thụ mà thôi. Ngày mai cô phải trở về Dương Châu rồi. Về đến nhà thì tất cả sẽ không còn liên quan gì tới cô nữa.

Có lẽ, cô nên suy nghĩ viết ra một quyển hồi ký về trai đẹp chẳng hạn.

Nhíu mày, xua đi những suy nghĩ hỗn tạp, Tô Ca đứng dậy, định đi đến phía

sau quầy bar tiếp tục nhàn hạ, nhưng lại đâm đầu vào một người phụ vụ

nam đang bưng một khay rượu đi tới. Không biết như thế nào mà rượu lại

đổ văng tung tóe lên ngực áo của cô. Tô Ca còn chưa có lấy lại tinh

thần, thì không biết từ khi nào, Trăn Mạc đã đi tới bên cạnh, đưa cho cô tờ giấy lau nói:

"Tôi giúp cậu lau." Mắt đẹp hiện lên vẻ áy

náy, đại khái là muốn nói lời xin lỗi vì lúc nãy đã ép cô đi. Nhưng tay

của cậu ta mới vừa đụng vào ngực của Tô Ca thì lập tức dừng lại, cảm

giác mềm mại như thế này. . .Quá bất ngờ, cậu ta ngẩng người ra.



Ca cũng ngây người, cô hoàn toàn không nghĩ tới cậu ấy sẽ lau cho cô.

Trong nhất thời, hai người chỉ biết mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

"Cậu là. . ." Trăn Mạc vừa mở miệng nói thì bị Tô Ca nhón chân lên, dùng tay bịt miệng cậu ta lại. Ánh mắt hung dữ của Tô Ca thầm bảo "Tuyệt đối

không được nói ra!" Cho đến khi Trăn Mạc gật đầu thì Tô Ca mới buông tay ra. Trăn Mạc hít sâu vào một hơi, vẻ mặt có chút do dự nhìn Tô Ca.

"Khụ khụ, tôi nghe nói chổ này trả tiền lương hậu hĩnh, cho nên giả trang vào đây kiếm chút tiền học phí."

Tô Ca nói mà mặt không đỏ, tim không đập, đây là phương pháp tránh né mà

Diễm Hồng chỉ cho cô để tìm lý do thoái thác, khiến cho Tô Ca, một cô

gái hai mươi sáu tuổi, đã ra đời làm việc nhiều năm, giả làm học sinh

đại học ngây ngô, lại không cảm thấy ngượng ngùng chút nào. Nhìn đi,

không phải có nhiều người không nhận ra cô hay sao!

Trăn Mạc nghe vậy không nhịn được mà nhíu mày lại, cậu ta đến gần Tô Ca nhỏ giọng nói :

"Cô nên cẩn thận cái đó một chút, nếu như bị phát hiện thì sẽ hết sức thê thảm."

Từ trước tới giờ, chưa có cô gái nào giả làm con trai ở Thiên Diễm hết,

cho nên cậu ta không biết hình phạt sẽ như thế nào nếu bị phát hiện.

"Không sao đâu, tôi sẽ bỏ trốn trước khi bị phát hiện."

Tô Ca đá lông nheo với Trăn Mạc. Trăn Mạc thật không biết nói gì, trái lại cô ấy lại an ủi cậu ta.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, không biết có phải là mình nghĩ nhiều hay

không, nhưng Tô Ca phát giác Trăn Mạc đang âm thầm giúp đỡ mình. Có đồ

nặng sẽ không để cho cô khiêng, hay là dùng thân thể của mình để ngăn

cản ánh mắt dòm ngó của người ta đối với cô. Trong lòng nổi lên cảm giác biết ơn, lại có chút ấm áp. Trên đời này, căn bản là sẽ không có người

nào là hoàn toàn xấu chứ?

Giống như tối hôm qua, khoảng gần một

giờ sáng, Tô Ca gặp lại Diễm Hồng lúc cô ấy đã uống say không còn biết

gì, người đầy mùi rượu. Cô ta tiện tay quăng cho Tô Ca một xâu chìa

khóa, để cho cô về một mình. Cô cùng Minh Hà an bày một phòng thuê bao

rồi dìu Diễm Hồng vào trong. Tô Ca đứng nguyên tại chổ ngẩn người, rốt

cuộc có nên ngủ lại một đêm trong phòng này không?

Gương mặt

biến thái của tên Đường Lăng kia lại thoáng hiện ra trước mắt, cô quyết

định lựa chọn trở về. Cô thật không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị người ta phát hiện ra thân phận lúc đang ngủ. Hình như là mình vẫn

còn nhớ đường. Dựa vào trí nhớ, cô đi theo con đường cũ, nhưng sau khi

quẹo sang một khúc quanh, cô phát hiện là mình đã bị lạc đường, rốt cuộc là ai đã xây dựng Thiên Diễm như là tòa mê cung vậy nè!!

Quanh

đi quẩn lại nhiều vòng, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến. Tô Ca

ngẩn đầu nhìn lên, cái đầu tóc vàng đung đưa trong gió kia không phải là Sở Viêm hay sao? Cô hoảng sợ, vội vàng quay mặt về hướng vách tường.

Sở Viêm đã nhìn thấy cô, đi thẳng tới bên cạnh, kéo cổ tay của cô lại, nói :

"Nhóc con, tối nay cậu không có khách à?" Tô Ca ngẩn ra, lúc này mới phát

hiện mình vẫn còn mặc bộ đồ của phục vụ nam. Nhất định là Sở Viêm không

nhận ra cô.

"Không có!" Tô Ca mở miệng, giọng nói trong trẻo dễ nghe.

Sở Viêm hài lòng mỉm cười, âm thanh không tệ. Nghĩ đến Đồ Phu có thể sẽ

hài lòng, Sở Viêm kéo Tô Ca đi về phía trước một cách thô lỗ, vừa đi vừa nói:

"Nhóc con, tối nay cho cậu một vố làm ăn lớn. Đem hết những kỷ xảo cậu biết ra để lấy lòng Đồ Phu đại nhân. Nếu cậu có thể làm cho

đại nhân hài lòng, tiền bạc tha hồ cho cậu lấy!"

Nói vừa xong thì cậu ta kéo Tô Ca tới trước một cái cửa rồi dừng lại, kêu lớn một tiếng trước khi Tô Ca có cơ hội giãy dụa :

"Đã tìm người tới cho đại nhân!" Cửa mở ra, sau lưng Tô Ca bị đẩy mạnh tới, bước chân lảo đảo té nhào vào trong. Còn chưa phản ứng kịp thì đối mặt

với một người đàn ông, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, miệng cười

gian tà, lại là tên Đường Lăng biến thái mà cô lo sợ không kịp trốn

tránh!

Quanh đi quẩn lại thế nào mà để cô lại rơi vào tay của

hắn? Giờ phút


pacman, rainbows, and roller s