
làm người của tôi, mỗi tháng tôi sẽ cho cậu một khoản tiền…"
"Cám ơn Đường tiên sinh!" Tô Ca gật đầu một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Tiền nhất định phải cho! Tiền thuốc men, chi phí tổn thất tinh thần, và tiền bồi dưỡng ăn uống." Cô cúi đầu nhìn xuống ống tay áo đã bị rách, nói:
"Còn có cả chi phí trang phục. Chờ tôi tính toán rõ ràng thì sẽ tìm anh thanh toán!"
Nói xong, vặn khóa cửa, đi ra ngoài, để lại một mình Đường Lăng cười nghiền ngẫm. Tên nhóc này thật là thú vị…
Nhớ tới vẻ mặt tức giận trẻ con của cô lúc quay đầu lại, Đường Lăng cảm
giác một luồng khí nóng tập trung xuống bụng dưới. Sau đó hắn lại phát
hiện, lão Nhị của hắn đang gục đầu ngủ quên, bây giờ lại từ từ run rẩy
thức dậy. Ha. . . Nhưng hắn đang bị thương, không có cách nào tự giải
quyết, chỉ có thể chờ cho nó từ từ hạ xuống thôi. Mồ hôi lạnh toát ra
trên trán của Đường Lăng. Mẹ kiếp! Chờ hắn lành lại, nhất định sẽ kéo
tên nhóc kia tới đây, thọc rách cái mông nhỏ của cậu ta!! Tô Ca đi ra cửa
phòng, thoáng chốc liền hối hận. Hành lang quanh co, còn có hàng hàng
lớp lớp cửa phòng trước mặt khiến cô choáng váng ngay tại chổ. Vừa rồi
sao không thuận tiện hỏi đường cái tên biến thái đó! Nếu hắn là khách
quen của Thiên Diễm thì nhất định sẽ biết chổ ở của Diễm Hồng. Nhưng…
bây giờ, không lẽ cô lại phải đi tìm cái tên biến thái này?
Tô
Ca đứng nguyên tại chỗ chần chừ. Đang do dự không biết phải làm sao thì
nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, hình như là tiếng giày da đánh trên mặt đất. Lại là đàn ông?! Theo lý thuyết thì đàn ông gặp đàn ông
không có gì nguy hiểm, đây chẳng qua là lẽ thường tình mà thôi! Nhưng
hiện tại, cô đang ở đâu? Thiên Diễm! Thiên Diễm là chổ nào? Là nơi mà
bất kỳ nam hay nữ đều có thể bị người ta biến thành điểm tâm nuốt trững
vào bụng!
Nghĩ đến đây, Tô Ca đứng ngồi không yên, vừa mới bị
Tóc Vàng Sở Viêm mang đi ‘tuốt ống’ cho người ta, lần này không biết sẽ
như thế nào! Tô Ca đang do dự cũng không thể do dự được nữa, ráng nhịn
đau, ôm cánh tay chạy về phía trước, chỉ nghe tiếng bước chân sau lưng
dừng lại một chút, hình như không có ý đuổi tới.
Nếu lúc này Tô
Ca quay đầu lại nhìn cái người tạo ra âm thanh kia, nhất định cô sẽ hối
hận đến nổi ói ra mật xanh. Sau lưng là một người đàn ông bận bộ đồ ngủ
màu vàng nhạt, ôn nhu phong nhã, người mà cô cho là vô hại nhất, chính
là Hiên Mộc!
Hiên Mộc đứng tại chỗ, liếc nhìn bóng người mảnh
khảnh đang hốt hoảng bỏ chạy trước mặt, dở khóc dở cười, từ khi nào mà
anh có thể đạt tới trình độ dọa người chỉ bằng với tiếng bước chân của
mình? Có chút cảm giác chán nản với chính bản thân mình. Hơi nhíu mày
lại, anh gõ nhẹ cửa, bất quá bóng dáng kia thật là quen mắt mà thôi.
Tiếng gõ cửa mới vừa ngừng, thì cửa phòng liền bật mở. Dựa người trên khung
cửa, Đường Lăng nhướng mày, cười rạng rỡ nói với Hiên Mộc:
"Tiểu bảo bối, cậu đã tới…"
Hiên Mộc nhíu mày, muốn bước qua mặt Đường Lăng để đi vào. Nếu là thường
ngày, Đường Lăng đã bổ nhào lên anh giống như là sói đói, thế nhưng hôm
nay chỉ nhíu mày, lắc mình cản anh lại. Môi mỏng cong lên một cách tà
tứ, nói :
"Tối nay không cần cậu."
Hiên Mộc ngẩn người ra. Sóng mắt lâu nay vốn bình thản, đột nhiên lại tràn dâng sắc màu lưu ly, cả người giống như noãn ngọc phát ra hào quang rực rỡ. Anh ngước mặt
nhìn thẳng Đường Lăng nói :
"Ý của anh là. . . Anh chán rồi sao?"
"Tôi không có ý như vậy." Đường Lăng lấy tay khều nhẹ đường nét duyên dáng
trên cằm của Hiên Mộc, vuốt ve tinh tế. Cảm xúc trơn tru mềm mại như vậy thật xứng với biệt danh mình tặng cho cậu ấy, người đẹp ‘Băng Cơ Ngọc
Cốt’*. Có thể nói từ khi trưởng thành cho tới bây giờ, cậu ấy là món đồ
chơi mà hắn yêu thích nhất, không nỡ buông tay.
*Băng Cơ Ngọc Cốt = da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp của người đẹp, băng cơ ngọc thể
Trước kia, mỗi lần đụng đến da thịt ngọc ngà như vậy, hắn liền đè cậu ta ra,
trăn trở lăn lộn, ra sức công kích. Nhìn cậu ấy bởi vì hành động của
mình mà hiện lên vẻ nhục nhã, nhìn cái cổ cong cong duyên dáng của cậu
ấy giống như là con thiên nga tuyệt vọng, mình sẽ cảm thấy thỏa mãn một
cách khác thường.
Hắn cũng không phải là biến thái, chỉ là thích tự tay đập vỡ những thứ tốt đẹp mà thôi.
Đường Lăng ngước mặt rồi lại nhích tới gần Hiên Mộc một chút, thổi một hơi nhẹ lên tai của anh, có chút oán hận nói:
"Thế nào tiểu bảo bối, hiện giờ không phải cậu đang nóng lòng muốn bỏ tôi đi sao?"
Làm sao không nghĩ tới, ở bên cạnh mày ngày nào thì tao cảm thấy mình bẩn
thỉu hơn ngày đó. Tao hận không thể tự tay xé nát mày! Sóng mắt Hiên Mộc đang lưu chuyển thì đột nhiên thu lại, che dấu tất cả những suy nghĩ.
Khi Đường Lăng giương mắt nhìn lại cặp mắt như sương mù che phủ của cậu
ấy, thì lại không còn bao nhiêu cảm giác. Có lẽ, đã tới lúc nên tìm sủng vật mới rồi.
Trước mắt lại thoáng qua cảnh tên nhóc kia vừa mới lý lẽ trực tiếp yêu cầu tiền thuốc men, khóe môi Đường Lăng hiện lên nụ cười đậm đặc, quả nhiên là mình thích chơi đồ cay cú. Móng vuốt càng
nhọn, hắn càng thích. Hắn nhìn