
Hiên Mộc nói:
"Bảo bối, hình như tôi thật sự sắp chán cậu rồi."
Hiên Mộc không nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn chằm chằm Đường Lăng, ánh mắt
kiên trì không cần nói cũng biết. Đường Lăng cười nhạo nói:
"Yên
tâm, những gì tôi hứa cho cậu, tôi sẽ không đổi ý. Chờ khi tôi thật sự
chán cậu rồi, 20% cổ phần của Phong thị sẽ là của cậu."
Rồi sau
đó, ngay trước mặt Hiên Mộc, đóng cửu một cái rầm. Cả hai người bên
trong và bên ngoài phòng đều đứng đó cười. Người trong phòng cười tự chế giễu mình, mặc dù cho tới bây giờ mình muốn sủng vật nào là có sủng vật đó, nhưng mỗi lần đều dùng quyền thế mới lấy được. Chẳng qua hình như
lần này không giống mấy lần trước.
Mà Hiên Mộc bị nhốt ở ngoài
phòng, tận đáy lòng cười tươi thanh nhã như Thiên Trì Tuyết Liên* nở rộ. Tưởng rằng phải đợi rất lâu mới thoát ra được chốn ô trọc này, không
ngờ bây giờ lại sắp ra khỏi vũng bùn này rồi. Thở phào một tiếng thật
thấp, Hiên Mộc xoay người trở về, bước chân nhẹ nhàng khác thường. Tần
Mặc Nhiên, nhiệm vụ của tớ đã hoàn thành một nửa. Bây giờ phải nhờ vào
cậu đó.
*Thiên Trì Tuyết Liên:
có nghĩa hoa Tuyết Liên trên núi Thiên Trì, quý hiếm, thuần khiết không ô nhiễm. Thiên Trì là hồ miệng núi lửa trên hõm chảo núi Trường Bạch
(Trung Quốc) quanh năm có tuyết phủ; Tuyết Liên là loại “kỳ trân dị
thảo” rất quý hiếm, chỉ mọc trên những đỉnh núi tuyết, có thể chữa được
rất nhiều bệnh; văn học Trung Quốc và các game võ hiệp hiện đại thường
đem Tuyết Liên ra để diễn tả những vẻ đẹp yêu kiều tao nhã.
Tô Ca chạy dọc theo hành lang về phía trước, gặp khúc quanh bên trái thì
quẹo vào. Một lúc lâu, cho đến khi sau lưng không còn tiếng động nữa thì cô mới dừng lại thở hổn hển. Sau đó, đang định đi tiếp về phía trước
thì nghe tiếng cửa của một căn phòng kêu "kẹt" một tiếng rồi mở ra. Một
cô gái quần áo xốc xếch, vai thon trần trụi, từ trong phòng lảo đảo té
ra ngoài, tiếp theo phía sau còn có một cánh tay đóng mạnh cửa lại. Hình như cô ấy bị người ta thô bạo đẩy ra ngoài.
Tô Ca liếc mắt nhìn trộm, chỉ thấy một cô gái có mái tóc đen nhánh, dài xõa lưng. Nhìn
nghiêng thì thấy nữa khuôn mặt kiều diễm tràn đầy nước mắt. Bỗng nhiên
lại có cảm giác quen thuộc, nhìn kỹ thì không phải là cô gái say không
biết trời đất đi chung với Sở Viêm tối hôm qua hay sao?
Lại thấy cô gái đó đứng dậy, lấy tay lau mặt một cái, ngước mặt hét lớn về phía cánh cửa :
"Tần Mặc Nhiên! Hôm nay anh đối với em như vậy! Anh nhất định sẽ hối hận!"
Vừa rồi cửa bị đóng lại, nay lại mở ra một lần nữa. Người đàn ông xuất hiện trước cửa chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông, lạnh lùng nhìn cô gái
nói :
"Được! Vi Vi, tôi chờ cái ngày cô khiến tôi phải hối hận. Bây giờ, mời cô đi ngây lập tức."
Gương mặt kiên nghị này, mang theo nụ cười tràn ngập tính xâm lược, không
phải là Tần Mặc Nhiên chứ là ai? Nghe vậy, sắc mặt của cô gái đột nhiên
dịu lại, giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn khẩn cầu vang lên:
"Tần Mặc Nhiên, xin anh, chỉ cần ở với em một đêm thôi, qua khỏi đêm nay, em nhất định không quấn lấy anh nữa."
Chân mày Tần Mặc Nhiên chau lại, trên mặt hiện lên nụ cười rất tàn nhẫn nói:
"Vi Vi, xin lỗi vì tôi bất lực. Thật ra thì vừa nhìn thấy cô là tôi không ‘đứng’ dậy được."
Một người đàn ông đối xử tàn nhẫn nhất với một người phụ nữ chính là nói ra những lời này. Cuối cùng cô gái được gọi là Vi Vi kia che mặt lại, bước chân loạng choạng chạy đi. Sau khi cô ta đi được một lúc, từ đầu tới
cuối, Tần Mặc Nhiên cũng không vào lại phòng, đứng nguyên ở trước cửa,
không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tô Ca cũng không núp lại được
nữa rồi, cánh tay đau quá. Bây giờ, cô mới nhớ ra căn phòng của Diễm
Hồng ở hành lang bên kia. Cô biết là mình nên nhanh chóng băng bó lại
vết thương, máu trên cánh tay đã bắt đầu đông lại. Nhưng không biết vì
lý do gì, cô không muốn đối mặt với Tần Mặc Nhiên ngay giờ phút này.
"Còn không mau ra đây, em thật sự muốn tôi ra tay bắt em lại phải không?"
Giọng nói của Tần Mặc Nhiên thật lạnh lùng. Tô Ca bĩu môi, từ từ đi tới, thì
ra là anh đã sớm biết mình đang ở đây. Hình như sắc mặt Tần Mặc Nhiên
tối đi mấy phần.
"Đã trễ như thế này còn không đi về ngủ với Diễm Hồng?"
Tôi đang tính đi thì bị anh cản đường đó mà. Tô Ca nhấp nháy môi dưới định
trả lời, nhưng lại cảm giác khí lạnh trên người Tần Mặc Nhiên trở nên
lạnh hơn. Bỗng nhiên anh tiến lên, kéo cơ thể mềm mại của cô về phía
mình, cố gắng đừng để đụng trúng cánh tay trái đang bị thương của cô,
cặp mắt sáng như sao đang từ từ đóng thành băng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Anh chỉ vào cánh tay của cô hỏi.
Khuôn mặt Tô Ca nhăn nhó như bánh bao.
"Đau quá, anh nhẹ tay một chút!" Tô Ca nhỏ nhẹ yêu cầu, nhưng giọng nói lại nghe giống như đang làm nũng.
Tần Mặc Nhiên sửng sốt, sau đó một tay choàng sau lưng của cô một cách cẩn
thận, tay kia ôm chặt cái eo thon, ép cô đi vào cửa phòng, sau đó dùng
chân đóng cửa lại.
"Anh làm gì vậy!" Tô Ca kêu lên sợ hãi, bởi vì vừa vào cửa, Tần Mặc Nhiên liền đặt cô ở giường, bắt đầu cởi quần áo
trên người cô xuống. Anh muốn làm gì vậy!? Nhớ lại tối h