
ên người của mình… trong lòng tràn dâng cảm giác gợi tình khó tả.
Ngoài cửa, Tần Mặc Nhiên nhìn gương mặt ửng hồng của Tô Ca mà không khống chế được lão nhị đang nằm dưới cái khăn tắm kia.
"Chuyện gì?" Tô Ca cúi thấp đầu hỏi. Cô chỉ hé mở một tí cửa phòng, toàn thân núp ở đằng sau cánh cửa. Thế nhưng Tần Mặc Nhiên lại đẩy mạnh cửa ra, nhanh chóng bước vào, miệng cười tà tứ nói : "Tiểu Cách Cách, tay của em không thể đụng nước, tôi giúp em tắm."
Bộ dáng nói chuyện có vẻ rất nghiêm túc, nhưng cặp mắt thì nhìn chằm chằm
lên đôi ‘thỏ ngọc’ duyên dáng trên người Tô Ca. Ánh mắt nóng rực tựa như là sẽ ăn tươi nuốt sống cô trong giây lát. Tô Ca bị nhìn cho tới mặt đỏ tim đập, đại não không khống chế được lời nói mà thốt ra :
"Không phải là anh bất lực sao?" Ánh mắt thì lại giống như sẽ ăn anh sạch sành sanh bất cứ lúc nào… Cô cũng không có quên là mới vừa rồi ở ngoài cửa
Tần Mặc Nhiên rõ rành rành nói mình bất lực.
Nghe vậy, sắc mặt
Tần Mặc Nhiên tối đi mấy phần. Mình phải kìm chế dục vọng một cách vất
vả để không trực tiếp nhào tới ăn sống nuốt tươi cô. Sợ cô trong người
thương tích, làm cô đau đớn, nhưng cô lại không biết phân biệt lớn nhỏ,
hoài nghi anh "không được"?! Bất kỳ người đàn ông nào cũng không nhịn
được sự sỉ nhục này. Nhất là loại đàn ông cường thế như Tần Mặc Nhiên.
Sớm muộn gì cũng sẽ là người của mình, không phải ăn sớm ăn muộn gì cũng
giống nhau hay sao? Nghĩ tới đây, Tần Mặc Nhiên tươi cười một cách vui
sướng. Vươn tay kéo Tô Ca vào lòng, đồng thời cẩn thận giúp cô cởi luôn
cái quần xì bà xẩm đang tuột nữa chừng ở mắc cá chân xuống. Thế là một
lần nữa cơ thể trần truồng, da thịt trơn bóng nõn nà của Tô Ca lại bị
phơi bày trước mắt của anh. Cái eo thon nhỏ như vậy thật đúng là vừa vặn cho mình ôm chặt.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, hai trái sơ ri đỏ hồng trên ‘thỏ ngọc’ khẽ cương lên. Tần Mặc Nhiên vung tay, giựt cái khăn tắm ở trên hông xuống. Vì vậy, Tô Ca liền thấy Tần lão nhị to lớn
đang ngẩng đầu hành lễ với cô.
Anh… anh anh anh" Tay Tô Ca run
run, chỉ cái vật hình như đang từ từ lớn hơn nữa vì ánh mắt nhìn của
mình. Tần Mặc Nhiên cười nhẹ, giễu cợt cô:
"Sớm nhận biết chút là tốt rồi."
Sau đó, anh xoay người, vặn vòi nước hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi kéo Tô Ca lại gần.
"Nâng tay trái lên."
Tô Ca nghe lời nâng cánh tay lên. Dòng nước ấm áp từ từ chảy lướt qua cổ
rồi xuống ngực của cô, triền miên không dứt. Một khắc sau, bàn tay của
Tần Mặc Nhiên bắt đầu thay thế nước chảy.
Anh ôm cô từ sau lưng,
bàn tay từ từ vuốt ve "thỏ ngọc". Tần lão nhị đã sớm hoạt động, chen vào giữa hai chân cô. Tiếp xúc với da thịt trơn tru mềm mại như bánh sữa ở
giữa đùi của cô khiến cổ họng anh rung động, rên rỉ một cách thoải mái.
Anh kêu gào, muốn động thân đâm thẳng, vùi mình vào cửa huyệt ấm áp như
nhung tơ kia.Chỉ là, bây giờ còn chưa phải lúc, anh có thể cảm giác được cơ thể của Tô Ca đang run rẩy, nếu bây giờ đâm vào, cô sẽ sợ chết mất
thôi.
Anh tập trung tinh thần khống chế tiểu Mặc Nhiên, đồng thời ghé sát tai cô thì thầm:
"Thả lỏng, Tiểu Cách Cách, anh sẽ không làm bậy."
Không làm bậy thật sao? Vậy thì cái gì đang chà tới chà lui ở giữa chân cô vậy, không lẽ là cây lau nhà à?
Rốt cuộc Tần Mặc Nhiên lưu luyến dời tay khỏi "thỏ ngọc" mềm mại của cô,
theo dòng nước chảy di chuyển xuống eo thon của cô, từ từ vuốt ve. Cơ
thể Tô Ca run lên, đột nhiên cảm giác bụng dưới co thắt, tiếp theo một
luồng chất lỏng ấm áp chảy ra. Thoáng cái, mặt cô đỏ bừng như muốn nổ
tung.
Đương nhiên Tần Mặc Nhiên nhận ra cô đã động tình vì mình.
Cúi đầu cười khẽ một tiếng, sau đó buông tay ra nhưng là để xoay cô lại
đối diện với mình, đồng thời thay đổi vị trí, chậm rãi kỳ cọ sống lưng
của cô. Lúc này Tô Ca đang đứng đối diện với anh, cho nên bộ ngực không
thể không ép lên người anh, chỉ cảm thấy tim đập như trống đánh.
Tần Mặc Nhiên khẽ mĩm cười, hai mắt nhu hòa nhìn cô. Tô Ca cúi thấp đầu, mơ hồ dự cảm cái màng mỏng đã lên men nhiều năm của cô sắp được phóng
thích, đại khái là đêm nay sẽ rời khỏi cô.
Sau khi rửa xong cái lưng dùm cô, Tần Mặc Nhiên nhanh chóng trượt tay vào giữa hai chân cô.
"Đừng đụng vào đó!" Tô Ca không kìm chế được bật nói:
Trời ơi! Mặc dù cô thật muốn đè Tần Mặc Nhiên ra, nhưng bây giờ kích thích
quá mức, cô thật không thể tiếp nhận được nha. Tay của Tần Mặc Nhiên cử
động một chút rồi dời đi. Ngồi chồm hổm xuống đất, bàn tay anh lướt nhẹ
qua bắp đùi cô, rồi kéo dài xuống đầu gối. Sau đó, anh giương đôi mắt
sáng ngời nhìn Tô Ca chằm chằm, khiến Tô Ca có cảm giác giống như… giống như anh đang sùng bái cơ thể của cô.
Bóp nhẹ vài cái trên đầu
gối của cô, Tần Mặc Nhiên liền đứng lên, khóa vòi nước lại, lấy một cái
khăn tắm, tỉ mỉ lau khô cơ thể của Tô Ca. Vươn tay ra, ôm ngang Tô Ca
vào lòng, đồng thời dùng chân mở cửa phòng tắm, bước ra ngoài.
Kiểu ôm công chúa ơi là kiểu ôm công chúa! Trong đầu Tô Ca kêu gào, đây
chính là kiểu ôm mà cô yêu thích nhất, nhưng chưa bao giờ được thử qua.
Đặt Tô Ca xuống giường một cách cẩn thận, Tần Mặ