
c Nhiên ngã người dính sát
theo sau. Bộ ngực cường tráng chà sát lên cơ thể mềm mại của Tô Ca, tiểu Mặc Nhiên đã chen vào giữa hai chân của Tô Ca. Ánh mắt của anh có thể
đốt cháy người, gương mặt căng thẳng, trán toát mồ hôi.
"Tiểu Cách Cách, có thể không?"
Tô Ca nhìn Tần Mặc Nhiên, mắt anh sẩm đen như mực, toàn thân căng thẳng.
Cô dời tầm mắt xuống một chút thì thấy tiểu Mặc Nhiên đã sớm cương cưng
như bản ủi. Đã đến nông nổi này mà anh còn trưng cầu ý kiến của mình hay sao?
Tô Ca biết anh nhất định đang chịu đựng rất vất vả. Trong
lòng cảm động, cô vừa định đồng ý thì cảm giác đau đớn thấu tim từ cánh tay truyền tới.
"Aaa…" Mặt Tô Ca trắng bệch.
"Sao vậy?" Tần Mặc Nhiên lập tức ngồi dậy, chau mày kiểm tra cánh tay trái bị
thương của cô. Nhìn kỹ lại thì mới thấy sợi dây kéo trên cái chăn đang
cà xướt tới miệng vết thương. Cẩn thân kéo đầu chăn kia ra, nhìn Tô Ca
cắn chặt môi dưới nhịn đau, Tần Mặc Nhiên nhíu mày sâu hơn, thở dài một
tiếng.
Cúi người liên tiếp hôn lên trán, trấn an Tô Ca, tiếp theo là mắt, rồi mũi, rồi đôi môi mê người như cánh hoa hồng. Cho đến khi
nhìn thấy mặt mày Tô Ca từ từ giãn ra, anh mới dừng lại. Đứng dậy đi tắt đèn, sau đó trở lại nằm xuống bên cạnh Tô Ca, hai tay vòng qua hông của cô, ôm chặt.
Trong bóng tối, Tô Ca không nhìn thấy được vẻ mặt của anh, chỉ thấy anh cúi đầu, nghe anh thì thầm ấm áp:
"Mau ngủ đi". Tô Ca cong người, rụt vào lòng của anh co lại. Khuôn mặt nhỏ
nhắn bị che khuất lại xuất hiện một loại rung động khác. Chỉ vì cô kêu
đau một tiếng mà anh dừng tay sao? Tần Mặc Nhiên, anh còn dám nói trong
lòng anh không có em??
Bờ môi hàm chứa nụ cười ngọt ngào, Tô Ca
nhắm mắt lại, trong lòng quyết định! Người đàn ông này nha, nếu bởi vì
nguyên nhân nào đó khiến anh không thể tiếp nhận cô, thế thì Tần Mặc
Nhiên, hãy để em yêu anh nha!
Mi mắt khẽ nhúc nhích, cô cảm giác được vòng tay ở trên eo rời đi. Trong chốc lát, trên cổ bị đeo vào một
vật gì, cảm giác tròn trịa, hình như là một miếng ngọc. Tần Mặc Nhiên
thì thầm bên tai cô:
"Bảo quản nó cho tốt, đừng làm mất nữa.”
Tô Ca “Dạ” một tiếng nhẹ nhàng, lại không khỏi cảm thấy những lời nói
này có chút kỳ lạ, nhưng không biết kỳ quái ở đâu. Một lúc sau, khi
người phía sau bắt đầu hít thở đều đặn thì Tô Ca mới sờ nhè nhẹ lên cổ.
Cảm giác ấm áp, chất ngọc thanh thoát, quả nhiên là ngọc bối. Nhưng Tô Ca
sờ nữa ngày cũng không biết hoa văn ở phía trên là cái gì, không phải
Quan Âm cũng không phải Phật, hình như là nhiều đường cong xen kẽ nhau.
Trong phòng không đủ ánh sáng nên cô nhìn không rõ. Nhắm mắt lại, cô
nghĩ chắc để ngày mai nhìn lại. Mệt mỏi ập tới, ý niệm cuối cùng trong
đầu của cô là ngày mai đi tìm Tần Mặc Nhiên hỏi cho rõ ràng, anh có còn
kiên trì muốn đuổi cô đi nữa không? Trong lòng ôm ấp ý cười ngọt ngào,
Tô Ca chìm vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô cảm thấy cánh
tay hơi đau. Mở mắt thì thấy Tần Mặc Nhiên đang thay băng gạc cho cô.
Giống như sau lưng có thêm con mắt, Tần Mặc Nhiên thản nhiên nói “Chào
buổi sáng”. Âm thanh trầm thấp lẫn khàn khàn, đúng là giọng nói sáng sớm của đàn ông thật là hấp dẫn. Nhưng mà không phải chỉ có khàn khàn
không, hình như còn có mang theo một chút uất ức.
Uất ức? Một Tần Mặc Nhiên khí thế ác liệt như thế mà cũng có lúc uất ức sao? Khi đó,
phản ứng đầu tiên của Tô Ca chính là: lỗ tai mình thật có vấn đề! Tần
Mặc Nhiên quay đầu lại, nhìn đôi mắt trợn tròn hồn nhiên ngây thơ của Tô Ca, trên đầu liền hiện ra ba vạch đen*. Có trời mới biết tối hôm qua
anh thức trắng đêm, trằn trọc trở mình, mỗi lần đều sợ mình nhịn không
được sẽ nhào tới…
*ba vạch đen: dựa theo truyện tranh, phim hoạt hình, diễn tả một người có tâm trạng ngượng ngùng, lúng túng, khổ sở, v.v.
Buồn bực vỗ mông Tô Ca một cái, Tần Mặc Nhiên trầm giọng nói:
"Vết thương đã kéo da rồi. Chỉ cần em chú ý một chút, không nên đụng tới nó thì mấy ngày nữa có thể lành hẳn."
Tô Ca ngoan ngoãn gật đầu. Cô thấy rõ ràng là hình như tâm tình của anh
không được tốt. Chậc chậc… Thật là một người đàn ông vui buồn thất
thường!
Thấy cô gật đầu lia lịa như con sóc con, Tần Mặc Nhiên
mỉm cười, cẩn thận kéo cô lại gần, giúp cô thay quần áo. Từ quần áo lót
cho tới áo khoát ngoài, không có chỗ nào anh không tự tay thay dùm cô.
Tô Ca khép hờ mắt lại, không dám nhìn nụ cười hài hước trên khóe môi của anh, mà chỉ nhìn trên người anh thôi.
Hôm nay anh mặc một cái áo sơmi màu trắng, tay áo xắn lên một chút, hàng nút áo màu bạc thẳng tắp, còn có cái quần tây màu kem đơn giản. Cách ăn mặc giản dị như vậy nhưng lại không làm anh mất đi vẻ quý phái. Không thể không thừa nhận người
đàn ông này có một vóc người hoàn mỹ, mặc cái gì cũng đẹp mắt.
Giúp cô mặc quần áo xong, anh lại mang khăn lau mặt tới cho cô dùng, thiếu
điều cầm luôn bàn chãi, đánh răng cho cô. Tần Mặc Nhiên săn sóc cô như
vậy lại làm cho cô hết hồn. Tần lão đại, cô chỉ là bị thương cánh tay
trái thôi, không phải tàn tật nguyên cả người nha!
Bất quá tự
mình ngưỡng mộ bản thân được một người đàn ông như vậy chiếu cố từn