
đến cho anh đây!" Diễm Hồng nhếch miệng lên tiếng, liền thấy ở vị trí
đầu tiên trên sô pha, người đàn ông với dáng vẻ phóng túng quay đầu lại. Lông mày chau lên cùng với ánh mắt cầu hồn, còn có mặt mũi kia với bộ
dạng phóng túng, không phải Đường Lăng thì là ai?
Anh ta đứng lên từ ghế sô pha, thản nhiên nói với Diễm Hồng “ Cảm ơn” .
Rồi sau đó kéo Tô Ca đến, bàn tay to ôm vào hông cô, cười tà tứ:
"Tiểu mỹ nhân, từ nay về sau cậu chỉ thuộc về tôi!"
Là của anh ta ư? Lời này của anh ta có ý gì? Cô nghe thế nào cũng không
hiểu. Tô Ca quay đầu lại nhìn Diễm Hồng giống như là cầu cứu, lại thấy
cô ta cúi đầu, khóe môi hiện lên một nụ cười khó hiểu. Cứ như vậy, cô bị Đường Lăng ôm chặt eo dẫn đi đến phía trước. Rồi sau đó, liền gõ cửa
một phòng hạng vừa.
Khốn kiếp! Anh ta cứ thế bế cô lên! Khi Tô Ca thích ứng với ánh sáng mờ mờ bên trong phòng, cô lập tức ngây dại.
Trong phòng có Hiên Mộc, Sở Viêm, cái người hướng Tần Mặc Nhiên cầu
hoan, và Tân Trạch. Sau đó là hai người phụ nữ mà Tô Ca không biết. Cuối cùng, đập thẳng vào mắt là Tần Mặc Nhiên, người tối hôm qua vẫn cư xử
dịu dàng với cô.
Thân thể hơi ngọ ngoạy, lại bị Đường Lăng vỗ lên ngực. Rồi sau đó ngẩng mặt nói:
"Các vị, đây là tân bảo bối của tôi, họ Bạch, mọi người về sau cho Đồ Phu
tôi một chút mặt mũi, che chở một chút, không để cho người của tôi bị
bắt nạt" .
Nghe thấy vậy mọi người đều dừng lại, ánh mắt khác
thường nhìn Hiên Mộc, chỉ thấy Hiên Mộc cười nhạt, không lên tiếng.
Đường Lăng ngồi xuống, để Tô Ca ngồi trên đùi. Mặt Tô Ca hồng dữ dội,
bây giờ mới kịp phản ứng với câu “ tân bảo bối”, tức là muốn cô chịu
đựng anh ta giày vò sao
Mắt Tô Ca trợn to sững sờ, quay đầu nhìn
thẳng vào Tần Mặc Nhiên, nhưng anh nghiêm mặt xuống quay đi không nhìn
cô. Anh không nhìn cô, anh không nhìn cô, anh không nhìn cô. Trong đầu
Tô Ca chỉ có những lời này, Tần Mặc Nhiên không có nhìn cô dù chỉ một
cái. Đường Lăng cầm ly rượu lên, uống vào một ngụm, sau đó ghìm đầu của Tô Ca, nắm chặt cằm của cô, định rót hết rượu vào miệng cô. Tô Ca nhận ra ý đồ của hắn, trừng hắn một cách hung dữ, nghiêng đầu né tránh. Tất cả những người khác trong phòng bao đều đang chơi đùa, không cụng ly thì cũng nói chuyện phiếm. Trừ lúc bọn họ vừa vào thì tầm mắt mọi người đều tập trung trên người bọn họ, còn bây giờ thì không ai chú ý đến cô cả.
Chỉ nghe Đường Lăng cười khẽ một tiếng, sau đó bỗng nhiên đè đầu cô xuống, kề sát bên tai cô hạ thấp giọng nói:
"Bảo bối, cậu thích loại đàn ông như Tần hòa thượng hả?"
Tần hòa thượng mà hắn nói dĩ nhiên là Tần Mặc Nhiên. Tô Ca nhíu mày cúi đầu, giả vờ không thấy, lại nghe Đường Lăng nói tiếp:
"Tần hòa thượng không có cách nào “chơi” cậu được, đương nhiên cũng sẽ không thể nào cho cậu thể nghiệm cái loại khoái cảm cực điểm này.
"Chẳng lẽ anh có thể à?"
Tô Ca cũng không quên tiểu tử của hắn đã bị thương, ít nhất trong vòng một tuần sẽ không làm được gì.
"Dĩ nhiên là có thể." Đường Lăng khẽ chớp mi mắt, sau đó nụ cười trên môi càng thêm phóng đãng.
"Bảo bối, trước tiên phải bỏ đói cậu vài ngày. Đợi tôi hoàn toàn bình phục nhất định sẽ ăn sạch cậu cả vốn lẫn lời."
Ăn sạch? Không cần nói Tô Ca cũng biết phương pháp ăn của hắn là như thế nào. Lúc này cô đã không thể gặp Tần Mặc Nhiên được nữa rồi. Trong lòng Tô Ca rất rõ ràng rằng nếu chỉ có mình nhiệt tình thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Bây giờ cô còn đang ngồi trên đùi của Đường Lăng, Tô Ca nhìn thấy ánh mắt của hắn mang theo mấy phần mơ màng, nâng ly lên uống cạn hết ly này tới ly khác. Dần dần Tô Ca cảm thấy nhàm chán, không yên cử động thân thể, liền bị Đường Lăng vỗ "bạch" một cái lên mông.
"Anh làm gì thế!" Tô Ca kêu la, nhưng trong lòng lại bồi thêm một câu “đồ biến thái”. Chỉ thấy Đường Lăng khẽ nheo mắt lại, lời phát ra từ đôi môi mỏng có phần nguy hiểm:
"Sao cậu lại không an phận, định làm gì vậy?"
Tô Ca khẽ cúi đầu, nhỏ nhẹ bày tỏ:
"Tôi muốn đi toilet."
Lúc nên nhu nhược thì phải mềm mại, Tô Ca hiểu rõ điều này. Đường Lăng nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Tô Ca, trong lòng không khỏi khó chịu, phất tay nói: "Đi đi" .
Nghe vậy Tô Ca lập tức đứng dậy, khi đi ngang qua người Tần Mặc Nhiên, cô cũng không nhìn anh, tầm mắt nhìn xuống, bắt gặp tay anh nắm chặt thành quyền, khớp xương nổi lên trắng bệch, dường như chủ nhân của nó đang ngấm ngầm chịu đựng hết sức. Nhưng anh chịu đựng cái gì chứ?
Mặt không đổi sắc, Tô Ca đi về phía toilet, cảm giác như có một đống lửa đang thiêu cháy trong lồng ngực, toàn thân như muốn nổ tung. Bọn họ thật coi cô là ngu ngốc hay sao, không có một chút kỹ năng sinh tồn? Tưởng là có thể khiến mình đi trên dây* sao? Nằm mơ đi!
*Đi trên dây = ý chỉ làm việc nguy hiểm
Tô Ca oán hận nghĩ khi nào tìm được Minh Hà hay là Trăn Mặc, cô sẽ mượn ít tiền, đón chuyến tàu trễ nhất trở về Dương Châu, sau đó quên sạch những chuyện rắc rối lộn xộn này. Đi tới toilet, Tô Ca không ý thức, theo thói quen đi về hướng toilet nữ, còn chưa đi vào thì nghe thấy một tràng tiếng vỗ tay, tiếp theo là một giọng đàn ông rất nhỏ:
"Khốn kiếp, anh làm gì đấy! Mau buôn