
không dùng lời nói lạnh lùng mỉa mai
nhau thì cũng quắc mắt lạnh nhạt nhìn đối phương, khiến Tưởng Quang nổi
khùng, thật sự là muốn tìm cục đá, đập chết cô ta cho rồi!
Mẹ
nó, làm như Tưởng Quang cô muốn làm mẹ ghẻ của cô ta lắm sao? Nếu không phải vì cha cô ta cường bạo cưỡng bức thì bây giờ cô đã trở thành một
nhà thiết kế thời trang tràn đầy tương lai, bước đi một cách quang minh
trên con đường thênh thang, sống độc thân một cách hạnh phúc, tự do.
Cho nên bình thường nếu có thể tránh được, Tưởng Quang đều không muốn gặp
cô ta. Nhưng mà lần này Tần Mặc Nhiên đã mở miệng, cho nên dù mình có
ghét cô ta đi nữa, cũng phải đồng ý. Ngày mai cùng cô nhóc đó vui đùa
một chút cũng tốt mà. Nghĩ đến đây, Tưởng Quang sảng khoái nói: “Được
thôi.”
Nghe vậy, Tần Mặc Nhiên khẽ gật đầu. Sau đó cùng bọn Hiên
Mộc bàn bạc thêm mấy tiếng đồng hồ nữa, đem tất cả những tài nguyên và
thế lực có lợi trong tay tập trung vào một chổ. Sau khi xác định tỉ mỉ
kế hoạch cho ngày mai xong, đám người Hiên Mộc tự động ra về.
"Mặc!” Trước khi bỏ đi, Hiên Mộc đi tới gần Tần Mặc Nhiên, vỗ vỗ bờ vai của anh, vẻ mặt bình thản nói:
"Hi vọng ngày mai tất cả thắng lợi." Nhưng chỉ có Tần Mặc Nhiên phát hiện
bên dưới vẻ mặt bình thản của anh phản phất sự mong đợi cùng kích động.
"Nhất định!" Tần Mặc Nhiên nói một cách trịnh trọng.
Nghe vậy, lúc này khuôn mặt như ngọc của Hiên Mộc mới tràn đầy nụ cười ấm
ấp. Đôi bàn tay của hai người đàn ông cầm nhau thật chặt, Hiên Mộc thì
trắng noãn mảnh khảnh, mà Tần Mặc Nhiên thì lại kiên cường cứng rắn.
Anh em sống chết có nhau bấy lâu nay, bọn họ không cần phải nói nhiều. Toàn bộ đều ẩn chứa trong nụ cười.
"Tiểu Mặc Mặc", đợi ba người Hiên Mộc bọn họ đi ra khỏi phòng, Tưởng Quang
cũng cầm xách tay lên đi. Vốn là đi ra cửa thuận tay đóng cửa lại, nhưng Tưởng Quang lại khẽ mở cửa ra, thò đầu vào, đảo mắt láo liên, nói:
"Tiểu Mặc Mặc, chị dâu dạy cậu, thịt đã đến miệng thì phải tranh thủ thời gian nuốt chửng nó đi.”
Sau đó rụt đầu, đóng lại cánh cửa đằng sau mình. Chỉ còn lại Tần Mặc Nhiên ở trong phòng, khóe môi hiện lên nụ cười nghiền ngẫm.
Hiện tại,
“thịt” này chỉ cách mình một cánh cửa, rốt cuộc là có “ăn” hay không
đây? Tần Mặc Nhiên đẩy cửa phòng ngủ ra, một luồn khí lạnh đập vào mặt,
ngẩng đầu nhìn lên, máy điều hòa không khí bị chỉnh đến mười tám độ. Đây chính là nguyên nhân khiến phòng ngủ biến thành hầm băng. Ngay lúc này, cả thân thể và nửa bên mặt của cô đang bị chôn vùi ở trong chăn, ngủ
say.
Mệt lắm sao? Tần Mặc Nhiên giãn cánh tay ra, cởi giày rồi
lên giường. Cầm hộp điều khiển máy điều hòa không khí trong tay, anh
ngẫm nghĩ một chút rồi bỏ nó xuống. Ngủ với nhiệt độ thấp như vậy rất
dễ bị cảm mạo. Nhưng anh vẫn còn nhớ trước kia cô lúc nào cũng như
vậy. Mùa hè vừa đến là cô sẽ mở máy điều hòa, còn điều chỉnh tới nhiệt
độ thấp nhất.
Hắn nhớ cô từng ngước đầu cười nói:
"Chính là thích cái cảm giác toàn thân da thịt đang mát lạnh rồi sau đó trở nên ấm áp dưới chăn nóng."
Tần Mặc Nhiên rón rén kéo chăn ra, phát hiện bên trong, cô nhóc đang cuộn
tròn thân thể của mình, giống như tư thế của con tôm đang lột vỏ. Lúc
này cô mặc trên người một bộ váy trắng có dây thắt lưng. Tư thế ngủ của
cô khiến cổ áo trễ xuống thật thấp, bầu ngực trắng noãn đầy đà lộ ra hơn phân nữa. Vì tiếp xúc bất thình lình với không khí lạnh lẽo, chấm đỏ
nhỏ nhắn trên bộ ngực nỡ nang lập tức săng lại, cương lên.
Màu
sắc trong mắt Tần Mặc Nhiên lập tức tối đi, giống như bị sương mù che
phủ, miệng đắng lưỡi khô. Một luồng huyết khí xông thẳng xuống bụng
dưới. Chỉ vì hình dạng này của cô mà tiểu Mặc Nhiên giữa ban ngày đang
ngủ say, thoáng cái bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, sinh lực vô cùng mãnh
liệt.
Mặt của Tần Mặc Nhiên giãn ra khi nhìn thấy bộ dáng ngủ say ngọt ngào của Tô Ca. Nhìn khuôn mặt đang ngủ một cách hồn nhiên vô tội kia, Tần Mặc Nhiên thất bại thở dài một tiếng, không đành lòng đánh
thức cô dậy. Rốt cuộc đành cởi quần áo của mình ra, nằm xuống bên cạnh
cô, cách cô khoảng nữa cánh tay. Như vậy, anh có thể tự kìm chế bản thân mình.
Dù sao bây giờ không phải là thời điểm muốn cô. Anh
không muốn lưu lại bất kỳ ấn tượng không tốt nào cho cô khi bọn họ đến
với nhau lần đầu tiên.
Nhưng cô nhóc này lại không biết điều. Có
lẽ chăn bông đắp không kỹ, nên hơi lạnh chui vào. Lạnh quá, thân thể Tô
Ca không thể khống chế được mà xoay người đi tìm hơi ấm. Cho đến khi
chạm đến vòng ngực nóng hổi thì ép sát lại gần, dùng sức cọ xát một
chút, sau đó mới an tâm ngủ tiếp.
Tất cả đều là hành động vô ý
thức của người ngủ say, nhưng lại khiến cho Tần Mặc Nhiên dở khóc dở
cười. Ôm cái thân thể tự động tự phát mềm như bông này vào ngực, anh chỉ muốn đánh thức cô dậy rồi sau đó “xử tử” cô tại chổ! Để cho cô biết đàn ông không thể dễ bị trêu trọc như vậy. Cho dù vô ý trêu chọc cũng không được!
Nhưng mà bây giờ… Tần Mặc Nhiên lại chỉ có thể là cắn nhẹ lên lỗ tai của Tô Ca một cái, thì thầm: "Tiểu yêu tinh!"
Sau đó vòng tay ôm chặt chặt hông của cô, đem dục vọng cứng rắn của mình
ch