Đành Buông

Đành Buông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322222

Bình chọn: 9.00/10/222 lượt.

nói tin anh đến Hà Lan tìm người, sau đó cho dù cô không có ở Hà Lan thì cũng nguyện ý bay đến Hà Lan, tìm người đàn ông dùng loa phóng thanh la hét rằng: Anh yêu Dương Dương. Lí Vi từng nói: “Chị dâu vẫn luôn không tin anh yêu chị ấy. Chị ấy cố chấp nhận định anh chỉ là cảm kích chị, có tình nghĩa nhưng đó không phải là điều mọi người con gái mong muốn Cô sai rồi, anh đã cố gắng giải thích với cô nhưng cô không đọc thư của anh cho nên anh phải làm một số chuyện, làm cho cô hiểu rõ tim anh. Nhưng anh lại bỏ lỡ mất chuyến bay… Đứng ở trước cửa phòng, tay nắm chìa khóa hơi run run, cô hoảng sợ, rõ ràng muốn quay về tìm đáp án nhưng một khắc này cô lại có suy nghĩ muốn trốn chạy. Lần thứ một ngàn cô tự nói với mình: Lý Hách không ở nhà, anh đi Hà Lan, cô cũng có đủ thời gian chuẩn bị sẵn sàng, đến khi anh quay về rồi đối diện với nhau… Thở sâu, nhét chìa khóa vào ổ khóa, xoay hai vòng, cửa bật mở, lại đổi chìa khóa, đây là chìa khóa mới, sau khi nhà bị trộm, vì an toàn của cô nên anh thay ổ khóa nhập khẩu đắt đỏ. Người thay khóa đã vỗ ngực cam đoan, trừ phi dỡ cửa xuống chứ nếu không trộm không thể bẻ khóa được (Nhỡ có ngày cần phải phá khóa thì vui :))) Cắm chìa khóa vào, xoay hai vòng, đẩy cửa vào phía trong một chút, lại xoay một vòng, cửa bật mở Đẩy cửa ra, trong tích tắc, cô choáng váng đứng ngơ ngác nơi đó không hề nhúc nhích Ngẩn người, không phải vì nhà cửa bừa bộn mà vì bức tường phía sau sofa kia… Cô mặc áo cưới trắng như tuyết, mỉm cười hạnh phúc nhìn chính mình…

Không biết đứng bao lâu, Trình Tâm Di mới lấy lại tinh thần, đi vào trong phòng. Tầm mắt chậm rãi dời đi, cô phát hiện mỗi bức tường, mỗi ngăn tủ, mỗi nơi cô nhìn thấy đều có rất nhiều ảnh của mình, có thể là ảnh đơn hoặc ảnh đôi, bức ảnh nào cô cũng cười rất vui vẻ Tất cả đều là Lý Hách chụp, anh ấy luôn thích dùng di động chụp ảnh cô ở mọi lúc, mọi nơi. Cô cảm thấy mình không đủ xinh còn Lý Hách thì lại quá tuấn tú, cô thường ôm anh hỏi: “Nếu em nuôi anh béo thêm 10kg thì những người nói anh là bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu là em có phải là sẽ ít đi không?” Anh nghe xong, không những không an ủi cô mà còn nói: “Dựa vào khả năng nấu nướng của em, nuôi anh béo thêm được 10kg là một việc làm có tính khiêu chiến cao đấy” Anh đang cười nhạo cô nấu cơm khó ăn nhưng mỗi người đều có sở trường, sở đoản của mình. Cô không biết nấu ăn nhưng biết viết tiểu thuyết. Nhưng Lý Hách… hình như không có gì là anh không làm được? Việc nhà, nấu cơm, sự nghiệp, quan hệ xã giao… được rồi, anh không quá giỏi việc kiếm tiền… không đúng, gần đây anh đã chứng minh, đối với việc kiếm tiến, anh cũng rất có khả năng. Anh chưa từng nói cô xinh đẹp nhưng anh chụp rất nhiều ảnh của cô, rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến độ có thể chứa đầy thẻ nhớ 8GB Anh nói mỗi khi tâm tình không tốt, vụ án không thuận lợi, chỉ cần mở điện thoại, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô thì mọi chuyện sẽ thật dễ dàng. Nghe câu nói đó, cô liền tự an ủi mình, không thể làm công chúa trong mắt người khác cũng không sao, cô có thể giúp anh quên đi phiền muộn là được. Cô chậm rãi bước qua, nhìn mỗi bức ảnh chụp, trong ảnh mình đang cười, cười rất vui vẻ, cười rất hạnh phúc. Thì ra trong cuộc hôn nhân này, ngoài cãi cọ, oán trách thì cô cũng có rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ. Chỉ là mọi người thường nhớ chuyện xấu mà quên đi những kỉ niệm đẹp Đi một vòng, cô quay lại phòng khách, thấy vali của Lý Hách và chiếc loa phát thanh, anh… còn chưa đi? Cô cầm vé máy bay và hộ chiếu của anh lên, vé máy bay đã quá hạn, là chuyện gì đã cản trở hành trình của anh? Nhưng Lý Vi, Tằng Tiểu Muội không lừa cô, anh thực sự dự tính đến Hà Lan tìm người, theo bản năng, cô mở vali của anh ra. Lý Hách không biết sắp xếp hành lý, mỗi lần đi công tác, nếu để tự anh sắp đồ thì nhất định sẽ quên cái này cái nọ. Vali vừa mở ra, quần áo chỉ có một góc nhỏ, quả nhiên không mang kem đánh răng, bàn chải… nhưng, áo khoác nữ, quần áo nữ, giày, boot, túi xách và mũ len nữ lại kín vali. Đang làm gì đây? Anh ấy xuất ngoại sao lại mang theo những thứ này, chẳng lẽ anh định đổi nghề làm lái buôn? Cô cầm quần áo, nhất nhất kiểm tra, giữa hành lý, cô còn tìm được ảnh chụp chung của bọn họ và hai cuốn tiểu thuyết của cô. Vì sao lại mang những cái này? Đầu óc cô có chút hỗn loạn, cô không hiểu được anh đang làm gì?... Như là nghĩ đến điều gì đó, cô vội vã mở cặp laptop của mình, lấy máy ra, mở hòm thư điện tử, tìm mail cuối cùng Lý Hách viết “Dương Dương, ngày mai anh bay sang Hà Lan tìm em Quà cho em đã mang theo, ảnh của chúng ta cũng mang theo, sách của em cũng mang, loa phóng thanh cũng mang, hộ chiếu, vé máy bay cũng mang. Anh vừa đóng vali, tưởng tượng khi em nhận được những món quà này, có khi nào giống những cô bé trong TV mà nhảy dựng lên ôm chầm lấy anh rồi hôn anh, sau đó chúng ta như chưa từng cãi nhau Có nhớ anh đã từng nói, chờ khi nào anh kiếm được nhiều tiền thì sẽ dẫn em sang Châu Âu du lịch, đến phòng gương của lâu đài Versailles soi gương, đến Provence ngắm cánh đồng hoa oải hương lớn nhất thế giới, lại đến Italy xem


Polaroid