Disneyland 1972 Love the old s
Đành Buông

Đành Buông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322264

Bình chọn: 7.5.00/10/226 lượt.

ng với cô mà nói, hôn nhân chính là một phần của cuộc sống, cô có thể đôi khi tùy tiện nhưng chưa bao giờ muốn sử dụng mưu kế với chồng mình Dương Dương cúi đầu ăn cơm, nhìn đồ ăn lạnh ngắt mà không khỏi buồn bã. Một giọt nước mắt chảy dài theo gò má Lần thứ 100 cô nghi ngờ tình yêu mà anh dành cho cô có lẽ chỉ là chót lưỡi đầu môi chứ không phải là từ đáy lòng Lần thứ 200 suy nghĩ, cứ tiếp tục cuộc hôn nhân này, có lẽ cô sẽ đợi được ngày anh thay đổi… hoặc là không thể Anh tắm rất nhanh, lúc ra khỏi phòng tắm Dương Dương nghe có tiếng động nên côi vội lau nước mắt Lý Hách ra phòng ăn, thấy cô như chẳng có gì xảy ra mà ăn cơm thì anh lấy bát ra, gắp một miếng cà tím, khoa trương nói: - Oa, Dương Dương nhà ta nấu ăn càng ngày càng tiến bộ, ăn ngon ghê! Cô bĩu môi, không trả lời. - Món miến xào này cũng ngon lắm. Anh cẩn thận quan sát biểu cảm của cô Dương Dương thở dài, buông bát rồi hỏi: - Em không ăn nữa, anh có muốn ăn không? - Ơ! Anh không ăn nữa Anh vẫn còn đang nghiên cứu phản ứng của cô Cô gật gật đầu rồi mang đồ ăn vào bếp, đồ còn ăn được thì cất vào tủ lạnh làm bữa trưa mai, đồ đã hỏng thì đổ thẳng vào thùng rác Anh giúp cô lau dọn bếp, vừa làm vừa tìm đề tài tán gẫu với cô - Hôm nay anh lại thắng kiện, cứ tưởng là khó lắm cơ, lúc về đến văn phòng lại nghe được một tin tốt khác, có muốn biết là tin gì hay không? Anh xếp lại ghế rồi đón lấy bát cô vừa rửa mà lau khô nhưng cô cũng không nói gì. Lí Hách tiếp tục nói: - Có một chương trình TV muốn tới phỏng vấn anh, có thể sẽ khiến danh tiếng phòng luật của chúng ta được lan xa hơn, chúng ta nhất định sẽ nhận thêm được nhiều vụ án nữa - Chúc mừng anh! Dương Dương đáp ngắn gọn Rửa bát xong, cô xoay người trở về phòng Thái độ của Dương Dương khiến anh rất bất an, lúc cô xoay người rời đi, anh vội nắm lấy tay cô mà kéo cô vào lòng mình rồi ôm lấy cô - Xin lỗi, anh quên mất sinh nhật của em Cô cắn cắn môi: - Không sao, cũng không phải lần đầu tiên, em cũng dần quen rồi - Hôm nay anh bận nhiều việc. Lòng anh rất áy náy - Em biết, anh bận làm người tốt Cô sao có thể gây trở ngại sự nghiệp thần thánh của anh được, chưa biết chừng vì thế mà còn bị đày xuống 18 tầng địa ngục cũng nên. Giọng cô chua xót - Em đang tức giận. Lý Hách nói thẳng vào vấn đề mấu chốt Anh thà rằng cô nổi giận cũng không mong cô như bây giờ, không nóng không lạnh khiến anh sợ hãi. Cô thở dài, đẩy anh ra rồi ngẩng đầu bình thản nhìn anh - Có tác dụng sao? Em giận thì anh sẽ thay đổi thái độ, sẽ nhận những vụ án li hôn có thể kiếm ra tiền sao? Em giận thì anh sẽ về nhà đúng giờ với em sao? Em giận thì anh sẽ chịu nghe lời em nói, nghĩ xem anh thực sự muốn gì sao? Không đâu. Anh chỉ cần áp chế được cơn giận của em hoặc bỏ đi là anh thắng. Lý Hách, có thể đừng coi em là luật sư đối thủ mà luôn cố gắng giành phần thắng, thử coi xem trở thành vợ xem được không? - Em vốn là… - Không phải đâu, em chỉ là người anh nói yêu thôi. Nếu thực lòng yêu em thì anh sẽ giống như em, suy nghĩ mọi việc vì đối phương, em sẽ vui vì anh vui, khó chịu vì anh khó chịu, sẽ luôn đặt anh ở trong tim chứ không phải ở ngoài miệng. Tối nay, nếu không quá mệt mỏi thì hãy nghĩ đến việc li hôn đi có được không? Cô mệt mỏi, mệt đến không còn tâm tình để nổi cáu nữa Tim như bị ai bóp mà đau đớn Anh không nghĩ gì cả. Lý Hách vội ôm chặt eo cô, ôm chặt cô vào lòng, một sự hoảng hốt khó hiểu dâng lên - Anh sẽ không nghĩ gì cả, anh yêu em, đừng chia tay gì hết. Anh nói rồi, chờ đến sau này em không đi được nữa thì anh sẽ thành gậy chống, thành xe lăn của em Nhưng cô cũng không biết bản thân có thể chống đỡ đến lúc đó hay không Dương Dương lặng lẽ không nói càng khiến Lý Hách hoảng sợ. Anh lắc đầu, vội vã hôn lên mái tóc, hôn lên môi cô, hôn lên trán cô như muốn dùng nụ hôn mà xóa đi những lời nói không lí trí kia của cô Cô ấy đang tức giận, tức giận anh không cùng ở bên cô trong ngày sinh nhật, giận anh bận rộn, giận anh quên… Cô ấy đang giận, đúng, “chỉ là” tức giận. Dương Dương sẽ không giận dai. Anh không ngừng tự trấn an bản thân - Dương Dương, chúng ta có thể cãi cọ như trước kia, em có thể ba ngày ba đêm mặc kệ anh, cũng có thể dùng mọi cách mà biểu đạt sự bất mãn của em với anh nhưng em đừng rời bỏ anh… Không bỏ đi sao? Nhưng cô đã bắt đầu sợ hãi sự chờ đợi này, sợ hãi bản thân sẽ phải trả giá những gì, sợ hãi mình sẽ thay đổi, mình sỡ trở nên hung dữ hơn… - Dương Dương, anh nói rồi, hôn nhân là chuyện cả đời, là chuyện không thể hối hận. Anh không hối hận, cũng không cho em hối hận. Anh biết hôm nay mình quá đáng, không nên quên sinh nhật em, không nên đi chúc mừng với đồng nghiệp… Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng nghe những lời đường mật của anh, lẳng lặng dựa vào vòm ngực quen thuộc Cô không hiểu nổi bản thân mình, vì sao người đàn ông khiến cô giận dữ, đau lòng, bất mãn và cô đơn như vậy vẫn có thể khiến cô an tâm khi dựa vào lòng anh?

Dương Dương kiểm tra lại một lượt quà tặng nhà chồng

Hôm nay là tết Trung thu, ngoài một số món quà theo truyền thống thì cô còn phải chuẩn bị quà cho cha mẹ chồng và em gái chồng.