
cứ đến văn phòng chờ em, em làm xong rồi sẽ đến tìm anh.”
Tắt điện thoại, Giản Tình lo lắng suy
nghĩ. Giọng điệu của Phương Khiêm có vẻ khang khác, hay là vì cô tăng ca về muộn nên anh giận dỗi? Trước đây cô rất ít tăng ca, thỉnh thoảng
cũng có, nhưng nhiều nhất cũng chỉ thêm một, hai giờ, cơ bản vẫn có thể
về nhà ăn tối cùng anh. Nhưng hai ngày hôm nay, Bạch Lị Lị luôn tìm rất
nhiều danh mục, làm cô không thể không tăng ca. Kỳ thực Giản Tình không
ngại tăng ca, chẳng qua cô lo rằng cứ như vậy thì sẽ luôn bỏ lỡ thời
gian ăn tối cùng Phương Khiêm.
Nếu Phương Khiêm chỉ gọi một, hai lần
thì không sao nhưng anh đã gọi đến ba, bốn lần thì chắc chắn anh đang
khó chịu. Giản Tình cũng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là giải pháp tốt, dù sao cũng phải tìm cách giải quyết mới được.
Đến 8h30, không đợi Phương Khiêm gọi
điện giục, Giản Tình đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lên thang máy đi tới văn phòng anh. Cửa ban công khép hờ, ánh sáng từ cánh cửa hắt ra khiến
Giản Tình cảm thấy ấm áp.
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa văn phòng bằng
gỗ, cô lập tức nghe thấy tiếng Phương Khiêm nói chuyện điện thoại. Giọng nói truyền ra âm u, làm người ta phải kính sợ: “Nói vậy là gần đây bộ
phận thị trường không tăng ca? Vậy tại sao ở công ty lại có bộ phận tăng ca? Được, tôi biết rồi.”
Giản Tình chỉ nghe qua loa, không rõ nội dung, liền thuận miệng hỏi: “Trễ như vậy anh còn gọi điện cho ai thế?”
Phương Khiêm để điện thoại xuống, ngồi
dựa lưng vào ghế sô-pha, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt hơi lạnh
lùng. Ở trước mặt người khác anh thường biểu lộ vẻ mặt này, nhưng trước
mặt cô thì rất hiếm.
Cô chỉ nghe thấy anh nói: “Vừa rồi Lưu
trưởng phòng nói bộ phận họ gần đây không tăng ca, mà em đã tăng ca liên tục bốn ngày, anh nghĩ em nên giải thích lý do cho anh.”
Giản Tình nghe vậy, cúi xuống, trầm mặc một lúc, hỏi lại: “Anh nghi ngờ em?”
Không biết từ lúc nào, Phương Khiêm đã
đứng dậy đi đến trước mặt cô, thở dài một tiếng, ôm cô vào lòng thì
thầm: “Không phải anh nghi ngờ em, mà anh giận vì việc gì em cũng không
nói cho anh biết.”
Giản Tình tựa vào ngực anh, cảm nhận sự
ấm áp của anh, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ. Cô bỗng cảm thấy một ngày vất vả mệt mỏi, tại thời điểm này đã tiên tan hết.
“Tình, nói cho anh biết đã xảy ra
truyện gì?” Sau lễ Nô-en có vài lời đồn đại nhảm nhí, anh cũng biết ít
nhiều. Nhưng nếu chưa thể trực tiếp công khai mối quan hệ của hai người, thì cứ như vậy cũng khiến mọi người từ từ thích ứng.
“Mấy ngày này em đều đi đến bộ phận quan hệ xã hội để hỗ trợ.” Giản Tình trả lời chi tiết.
“Bộ phận quan hệ xã hội? Em làm trưởng
ban ở bộ phận thị trường, chạy tới bộ phận quan hệ xã hội làm gì?”
Phương Khiêm hơi ngạc nhiên, tách ra khỏi người cô, nghi hoặc nhìn.
Giản Tình đem lí do mà Bạch Lị Lị đưa ra nói cho Phương Khiêm nghe. Phương Khiêm nghe xong, lắc đầu: “Vậy quả
thực là quái lạ, cô ta muốn làm gì?”
Giản Tình vốn không muốn phiền hà tới
nhiều người, đương nhiên sẽ không nói lí do ghen tị của Bạch Lị Lị, cô
chỉ dịu dàng nói: “Có thể cô ấy thật sự cần người giúp đỡ.”
Đối với cô gái tên Bạch Lị Lị, Phương
Khiêm đương nhiên có ấn tượng. Trước đây có lần xã giao, anh vì bất đắc
dĩ nên từng đưa cô ta đi cùng. Tuy ít tiếp xúc nhưng anh khá rõ tính
cách của cô ta. Cô ta chỉ là một đại tiểu thư được nuông chiều nên kiêu
ngạo mà thôi.
“Mặc kệ phải giúp việc gì, em không
được tăng ca.” Nực cười, mặc dù bây giờ bọn họ làm việc cùng nhau, nhưng mỗi ngày chỉ có thể thoải mái bên nhau vài tiếng ở nhà, giờ ngay cả
chút ít thời gian này cũng bị chiếm đoạt, bảo anh sao có thể đáp ứng
được.
“Ngày mai em sẽ nói chuyện với cô ấy,
nếu cô ấy lại bảo em tăng ca thì em cũng không nghe theo nữa.” Giản Tình cười đáp lại anh không được tự nhiên. Anh không thích thời gian bọn họ ở cùng nhau bị chiếm đoạt, cô cũng có muốn như vậy đâu.
“Đừng nói nữa, theo anh đi nói với cô ta.” Anh hạ tối hậu thư.
Để anh đi khác nào nói cho toàn bộ mọi
người biết đích thị bọn họ là một đôi? Đây cũng không phải là thời điểm
thích hợp, tin đồn vẫn chưa thuyên giảm. Giản Tình cảm thấy trong lúc
sóng gió như thế này thì nên ít lời đi một chút.
Vì bộ phận quan hệ xã hội không đủ người nên Giản Tình vẫn đi theo các cô đến nơi làm việc như trước. Thời tiết
ngày càng lạnh, ở bên ngoài chạy một ngày, cả người đều mệt mỏi. Cách bố trí hội trường người phụ trách cũng can thiệp, thảo luận một hồi, mọi
người đều thấy khô miệng.
Làm việc một ngày, khi trở lại văn phòng ấm áp cũng đã sắp đến giờ tan tầm.
Mấy ngày nay, Giản Tình cùng làm việc
với vài nữ sinh, hai bên cũng có chút cảm tình. Họ nhìn thấy cô chuẩn bị về bèn nhắc khẽ: “Giản trưởng ban, trưởng phòng nói hôm nay phải tăng
ca.”
Lại tăng ca? Hôm qua cô vừa hứa với anh
rằng chắc chắn hôm nay không tăng ca. Giản Tình bỗng cảm thấy nhức đầu,
“Việc này vội lắm à?”
“Thật ra ngày mai làm cũng được, không
biết vì sao Bạch trưởng phòng nhất định muốn làm xong trong hôm nay.” Có một người vừa bất mãn vừa nói.
Giản Tình thở dài, “Bạch trưởng phòng đang ở văn p