
mới phản ứng được, có chút mất hồn cúp điện thoại.
Bảo mẫu thấy cô ngồi yên ở trước bàn ăn nửa ngày bất động, cẩn thận hỏi: "Thức ăn này có muốn hâm lại hay không?"
Thì Nhan cũng không biết tại sao trong đầu mình lại nhảy lên ngọn lửa vô danh, "Vứt sạch." Nói xong tức giận đứng dậy rời đi.
Lửa này bùng nhanh, tắt cũng mau, Thì Nhan đang bước nhanh hướng phòng trẻ đi tới, đến nửa đường chợt dừng lại, sửa lời nói: "Để trong tủ lạnh đi."
Tiểu quỷ nhỏ đã sớm ăn uống no đủ, ngủ được cực ngon ngọt, Thì Nhan không có ở phòng trẻ nán lại quá lâu, lát sau cô liền vào thư phòng, đóng đinh mãi vẫn không ra.
Cô có thói quen lúc suy nghĩ hỗn loạn thì tự giam mình trong thư phòng, cường độ công việc cao có thể làm cho cô không rảnh suy nghĩ cái khác, chiêu này trăm lần đều hiệu nghiệm, giống như giờ phút này.
Tòa nhà ở trường học cũ của cô đã lạc hậu mấy năm nay định xây dựng lại, rốt cuộc một năm này thật sự khởi động tin tức. Thì Dụ ở Bắc Kinh bị chèn ép không thành bộ dáng, không hề có lực phản kháng, rốt cuộc Thì Nhan cũng có cơ hội phản công cứu quốc, trở về Thượng Hải nắm lấy hợp đồng lớn này.
Trên phương diện công tác vĩnh viễn không có việc gì cô không xử lý được, Thì Nhan đang tự an ủi mình như vậy, trong đầu chuyển ý niệm liền ập tới vấn đề khó khăn quấy nhiễu cô nhất: bệnh của tiểu quỷ nhỏ......
Lúc này, ngay cả công việc cũng không cứu được cô.
Thư phòng, chỗ tránh nạn này cũng mất đi công dụng, Thì Nhan cúi gằm đầu dạo bước ra ngoài, chỉ thấy bảo mẫu đang ôm tiểu quỷ nhỏ xem ti vi.
Thói quen giấc ngủ của cục cưng vẫn hết sức quỷ dị, đoạn thời gian này đúng là thời gian nó tỉnh lại xem ti vi, Thì Nhan mới vừa nhận lấy cục cưng, đang chuẩn bị cùng nhau xem cái phim truyền hình không có dinh dưỡng này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Bảo mẫu đi mở cửa, chậm chạp chưa có trở về, Thì Nhan chỉ đành phải ôm cục cưng bước qua, nhanh đến trước cửa thì nghe bảo mẫu có chút không nhịn được đối với người ngoài cửa nói: "Tôi đã nói mấy lần rồi, nhà này là họ Thì. Anh nhất định tìm sai địa chỉ."
Tầm mắt Thì Nhan lướt qua bóng lưng bảo mẫu, chỉ thấy người ngoài cửa mặc áo đồng phục của công ty chuyển phát nhanh, bên chân còn để mấy thùng giấy —— là mấy thùng giấy đồ chơi, phía trên vẽ đầu xe lửa. Việc này làm Thì Nhan cảnh giác: "Chuyện gì xảy ra?"
Nhân viên bưu kiện thấy nữ chủ nhà lộ diện, vội vàng mang cái thùng hướng cửa vào: "Địa chỉ là nơi này không sai, phiền toái Trì phu nhân ký nhận."
Nhất thời sắc mặt Thì Nhan lập tức cứng đờ.
Đối phương đã buổi tối khuya còn tới đưa bưu kiện, Thì Nhan không muốn làm khó hắn, không thể làm gì khác hơn là ký nhận. Chỉ là nhìn thấy trên đơn ký nhận có ba chữ "Trì phu nhân", tay cầm bút bất giác có chút run run.
Này nét chữ cứng cáp có lực, Thì Nhan nguyên tưởng rằng mình đã quên lãng......
Nhân viên chuyển phát mới vừa đi, Thì Nhan quay đầu dặn bảo mẫu đem thùng giấy vứt bỏ. Tiểu quỷ nhỏ đoán chừng trong lòng còn nhớ kỹ phim truyền hình, ở trong ngực Thì Nhan cũng không an phận, vẫn hướng phòng khách đưa cánh tay nhỏ, Thì Nhan tự động đem hành động của nó phán định "Vì TV buông tha cha", lúc này mới hơi vui vẻ chút, vội vàng ôm nó trở về phòng khách.
Bảo mẫu ở phía sau lầm bầm một câu: "Ném rất đáng tiếc......" Thì Nhan giả bộ làm như không nghe thấy.
Thì Nhan ngồi trở lại trên ghế sa lon xem ti vi, cục cưng như cũ vẫn say sưa ngon lành, mắt giống như quả nho nhìn chằm chằm màn ảnh không hề chớp mắt, ngoài miệng lại bắt đầu rầm rì, thần trí Thì Nhan không còn ở nơi này, cái gì cũng không còn nghe vào, chỉ khi bảo mẫu quay về nhắc nhở mới biết điện thoại của cô đang reo.
Cô nhận được một cái tin nhắn, rất ngắn gọn: "Món đồ chơi đã đưa đến?"
Thì Nhan thủ tiêu tin nhắn, chặn cái số này lập tức.
Món đồ chơi cứ như vậy vẫn đặt ở cửa trước, cho đến sáng sớm ngày thứ hai Bùi Lục Thần trở lại.
Sáng sớm, trong ngày mùa đông thứ nhất khi ánh rạng đông còn ẩn mình nặng nề phía sau đám mây mù, tinh thần của Bùi Lục Thần cũng cùng lớp sương mù sáng sớm một dạng lơ lửng bồng bềnh.
Việc thứ nhất khi anh bước vào cửa trước tiên là nhìn trong gương to kiểm tra mình —— hé ra bộ mặt say rượu. Anh day trán khom người đổi giày, hạ tầm mắt, đã nhìn thấy ngay mấy cái thùng giấy. Dĩ nhiên, còn có tem chuyển phát nhanh trên đó.
Chỉ liếc mắt một cái, cơ hồ đã đẩy Bùi Lục Thần ngã vào vực sâu vạn trượng, không đáy, không nhìn thấy một tia hy vọng.
Bùi Lục Thần vẫn như cũ tìm được Thì Nhan ở phòng trẻ, cô tựa như thường ngày nằm sấp ngủ ở bên cạnh giường trẻ, ỷ vào trong phòng có khí ấm, chỉ qua loa đắp một cái chăn mỏng.
Người phụ nữ này, sao không biết chăm sóc mình, anh làm sao mới có thể tàn nhẫn rời khỏi cô?
Anh ôm cô trở về phòng ngủ chính, còn chưa đặt cô đưa đến trên giường, cô liền tỉnh. Cứ như vậy mở mắt, mông lung mà nhìn chằm chằm vào anh.
Trên người anh ngoại trừ còn sót lại một ít mùi rượu, toàn thân chỉ có mùi thơm của sữa tắm. Anh sớm về nhà trước tắm rửa —— nghĩ đến đây, Thì Nhan không khỏi ngẩn ra, sau đó mới chà xát lỗ mũi, che giấu suy nghĩ: "Đã về rồi?"