
iên đưa tay tới đón tiền.
Đốt ngón tay rõ ràng xuất hiện tại trước mặt, Thì Nhan cảm thấy kinh ngạc, giương mắt nhìn anh, không giống như là biểu tình ẩn nhẫn.
Thậm chí ở trước mặt cô, anh còn đếm thử có mấy tờ, sau đó tiếc rẻ ngẩng đầu, chậc chậc thở dài nói: "Không đủ."
Người đàn ông này tựa như đang mang theo mặt nạ, Thì Nhan cơ hồ ngửi được tư vị đạo mạo, cố tình không chịu rơi vào thế hạ phong, chơi xỏ lá anh chỉ có thể là cô: "Tôi xác thực không biết các anh thu lệ phí tiêu chuẩn của dịch vụ này là bao nhiêu, nhưng điều này cũng không đại biểu tôi coi tiền như rác, mặc anh lừa đảo. Hơn nữa, so với những người cùng cấp, công phu của anh cũng không tính thượng thừa."
Chọc giận người đàn ông này trên nhiều phương diện, Thì Nhan lại chọn phương thức đả kích nhất, đang chờ nhìn xem anh sẽ có phản ứng thế nào, thế nhưng anh lại mỉm cười, thanh âm càng thêm hết sức bình tĩnh: "Có muốn đoán một chút anh sẽ đối đãi với những vị khách ăn cơm chùa còn không biết hối cải như thế nào hay không?”
Thì Nhan bị vẻ mặt vô hại mê hoặc, cho đến khi anh đột nhiên giữ chặt cô mới phát giác không ổn, nhưng bởi vì hơi sức mất hết, làm thế nào cũng không phải là đối thủ của anh, cứ như vậy dễ dàng bị đè vào trên giường.
Đang muốn mở miệng, liền bị anh giơ tay che miệng lại, ngay sau đó thân thể của anh dán lên, kín kẽ, Thì Nhan có chút kinh hoảng, trợn to hai mắt, không cách nào nói thành lời, chỉ có khẽ kêu ê a.
Anh lại không có ý tốt hí mắt, cởi ra nút áo sơ mi, miễn cưỡng nói: "Thiếu nợ, lấy thân thể bồi đắp."
Thì Nhan tức giận, bị buộc dốc hết cả sức lực ở dưới cơ thể cường đại của anh, anh như là muốn hướng đến chỗ sâu nhất của linh hồn cô đảo lấy, cô không chịu nổi anh dày vò cùng cậy mạnh, nhịp tim thoáng hoảng hốt, rõ ràng thần chí không rõ đến bất tỉnh nhưng vẫn không ngăn nổi sự điên cuồng đoạt lấy của người phía trên.
Cho đến khi anh hài lòng, Thì Nhan đã xụi lơ đến muốn hóa thành một vũng nước, chỉ còn sự tức giận không cách nào giải tỏa. Anh vẫn đang mải miết hôn cô, thấm ướt một khắc cũng không ngừng, Thì Nhan cảm thấy tại một điểm cuối cùng hô hấp như muốn bị anh cướp đi.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, anh vỗ nhè nhẹ mặt của cô: "Đứng lên đi, Tiểu Đan đã mang Kings tới rồi."
Thì Nhan ngây ngô nghe, hồi lâu mới phản ứng được, rõ ràng trong tay anh cầm điện thoại di động của cô! Thì ra là Tiểu Đan vừa mới điện tới tìm cô, lại bị người đàn ông này nghe thay. Thấy vẻ mặt anh vẫn thản nhiên, Thì Nhan không để ý cả người đau nhức, chợt nhảy dựng lên, chớp mắt giựt lại điện thoại di động, động tác quá mạnh, xương cốt cơ hồ bị đánh xơ xác, cô cắn môi liếc mắt nhìn màn ảnh: điện thoại mới vừa bị cắt đứt không bao lâu.
"Tại sao anh có thể tùy tiện nhận điện thoại người khác, có biết lễ phép hay không?" Thanh âm thô ách như không lời, một chút lực đe doạ cũng không có, Trì Thành không nói một lời, đợi cô phát tác xong, khom người ôm lấy cô.
Hành động này cả kinh làm Thì Nhan dựng cả tay chân ở trong lòng anh giãy dụa, vung tay lên lung tung thiếu chút nữa đánh tới mặt của Trì Thành, Trì Thành mới vừa tránh qua hiểm hiểm, chân của cô lại cũng không ở yên, cả người hiển nhiên như con trạch, liều mạng mà đá đến chân của anh gây ra một hồi đấu tranh gay gắt.
Bây giờ ôm ngang cô tính nguy hiểm quá lớn, Trì Thành bèn chặn ngang vén cô lên đổi thành gánh qua vai, Thì Nhan bị anh vác lên run run giống như búp bê vải, cái tư thế này không làm đả thương được anh chút nào, Thì Nhan một hơi nghẹn ở cổ họng, cơ hồ nghe được thanh âm giãy giụa tốn hơi tốn sức của bản thân.
Một đường không ngại vào phòng tắm, nước ấm đã sớm chuẩn bị tốt, Trì Thành đưa cô vào bồn tắm, động tác của anh rất gấp, Thì Nhan giống như bao bố bị vứt xuống nước, trong nháy mắt bọt nước văng tung tóe khắp nơi làm Thì Nhan thiếu chút nữa sặc, sau khi lấy lại tự do cô lập tức đứng lên, nhưng chẳng may bồn tắm quá trơn, cô như muốn ngã nhào, cũng may anh nhanh tay lẹ mắt đón lấy, đúng lúc mượn cánh tay tới đây, Thì Nhan không thấy rõ cây cỏ cứu mạng mình rốt cuộc là vật gì, vì đứng vững, chỉ lo gắt gao bấu víu cánh tay anh.
Anh lại cười tươi giống như là xuân hạ chi giao ấm áp hưởng thụ ánh sáng mặt trời. Xem xét lại cô, ánh mắt hỗn loạn, toàn thân ướt đẫm, chật vật không chịu nổi.
"Bọn họ đại khái 10 phút sau sẽ đến, em cũng không muốn vừa vào cửa bị nhìn thấy cái bộ dáng này."
Thì Nhan ngớ ngẩn, chuyện có nặng nhẹ, cô tạm thời quyết định không cùng anh so đo nhiều như vậy, gẩy gẩy tóc rối bời, cố gắng tìm về chút khí thế: "Đi ra ngoài, tôi muốn tắm."
Cô mặc áo sơ mi của anh, nước còn đọng lại rất nhanh thấm ướt dính sát vào trên người, đường cong cơ thể hoàn toàn hiện ra, Trì Thành hạ thấp con mắt rất nhanh quét qua, bất giác bật cười, lúc này Thì Nhan mới ý thức được, giơ cánh tay ngăn ở trước ngực: "Có nghe thấy không? Đi ra ngoài."
Cô còn giả bộ hung thần ác quỷ, người phụ nữ này ở phương diện khác Trì Thành hoàn toàn hiểu thông suốt, cô rốt cuộc kháng cự là thật lòng phát ra từ hành động, anh liếc một cái đã thấu lại không tính toán c