Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đánh Mất Tình Yêu

Đánh Mất Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326754

Bình chọn: 8.00/10/675 lượt.

n cứu cờ nhảy.

Bệnh viện hệ thống thiết bị không phải là rất tốt, ngủ cũng là trực tiếp kéo lên màn vải, cách ra không gian nằm ngủ cá nhân. Thì Nhan cũng không vội ngủ, từ S thị đến Nam Kinh, xe lửa hoặc tự mình lái xe đi tới đi lui, cũng mấy tiếng.

Đứa trẻ cùng cụ ông đều ngủ rồi, chung quanh rất an tĩnh, cô một người ngồi xếp bằng ở trên giường, đột nhiên chỉ nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Tiếng bước chân nhanh chóng, cách cô càng ngày càng gần.

Thì Nhan nhịp tim nhanh đến cơ hồ muốn nhảy thoát ra ngoài lồng ngực, chân cô mới vừa xuống đất, một bóng dáng cao lớn liền vọt vào phòng bệnh.

Nhìn người tới, Thì Nhan hoàn toàn sửng sốt.

Biểu tình cứng ở trên mặt .

Cảnh tượng gặp lại đã sớm phác hoạ qua một lần ở trong đầu, trong mắt hắn đau lòng, lo âu, vội vàng. . . . . . Tất cả trôi qua đều là Thì Nhan tưởng tượng, nhưng khi hắn thật ôm cổ nàng, hôn sâu xuống, một khắc kia, Thì Nhan đầu óc lại trống rỗng.

Thì Nhan phản ứng kịp, muốn đẩy Bùi Lục Thần ra, không hề báo trước thoáng nhìn, cứ như vậy liếc thấy chẳng biết lúc nào ở cửa phòng bệnh đã dừng, chân chính là cái người kia.

"Bùi Lục Thần anh buông tôi ra!"

Bùi Lục Thần liều mạng, miệng đầy hương thơm, cánh môi mềm mại, hắn trừ mê muội giống như đắm chìm, không có chút nào kháng cự.

Cho đến khi bị Thì Nhan hung hăng cắn bể đầu lưỡi, mới rốt cuộc bị đau buông cô ra.

Thì Nhan chân trần liền hướng bên ngoài đuổi theo, vốn là tràn ngập hi vọng trong nháy mắt thành, tâm như tro tàn, khi cô rốt cuộc đuổi tới bên ngoài cao ốc, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc SUV màu trắng kia đi mất.

Trong bóng đêm, màu trắng kia, trắng đến chói mắt.

Mơ hồ chỉ có thể trông thấy giấy phép mở đầu chữ "Thượng Hải", cô một tia hơi sức không còn, còn tự an ủi mình: "Nhất định là nhìn lầm rồi, nhất định là nhìn lầm rồi. . . . . ."

Từng một lần ngập ngừng, thủy chung không chịu tin tưởng.

"Cô không nhìn lầm." Bùi Lục Thần chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh.

". . . . . ."

"Tôi theo xe của anh ta, một đường từ S thị đến Nam Kinh. Là anh ta không sai." Bóng đêm, yên tĩnh.

Đèn đường, nhạt nhẽo.

Ánh mắt Bùi Lục Thần khóa ở trên tay của cô, "Những nơi khác có bị thương không?"

"Bùi Lục Thần, anh làm hỏng chuyện tốt của tôi, anh. . . . . ." Thì Nhan cũng không có hơi sức mắng tiếp nữa.

Bùi Lục Thần bộ mặt lơ đễnh: "Người kia rốt cuộc có cái gì tốt? Dại dột muốn chết, tôi một đường đi theo anh ta đến bệnh viện, còn nhanh tìm đến cô hơn so với anh ta."

Thì Nhan một bước đi qua, hời hợt, hắn động cũng không động, tựa như cố ý kích cô : "Không phải nhìn tôi hôn cô sao, vậy thì đại biểu cái gì? Cứ như vậy đi, cũng không hỏi một chút đến cùng là có chuyện gì xảy ra, anh ta như vậy còn không gọi là ngu xuẩn?"

Thì Nhan buồn bực nhấc chân liền hướng bộ phận quan trọng của hắn đá, bị Bùi Lục Thần bắt được bắp chân không nói, cô cả người trong nháy mắt liền bị hắn ôm ngang lên.

"Thả tôi xuống!"

"Lòng bàn chân cô chảy máu.

Cô liền giãy đi, dù sao tôi sẽ không buông tay .

Cẩn thận một chút, đừng làm cho mình té xuống."

"Anh đến cùng muốn làm cái gì? !"

"Em."

Chưa từng gặp qua Bùi Lục Thần con người khó đối phó, Thì Nhan khóc không ra nước mắt. Cô không có giãy giụa nữa, giọng nói cơ hồ là van xin: "Anh trước thả tôi xuống, tôi có lời nói cho anh."

Đối với hắn phát giận vô dụng, hắn thích nghe cô nói lời dịu dàng nhỏ nhẹ.

Chiêu này đối với hắn có tác dụng, Bùi Lục Thần rốt cuộc chịu hợp tác, đặt cô ở trên ghế đá ven đường.

Bùi Lục Thần đứng ở trước mặt cô, đứng thẳng người, Thì Nhan lại chỉ chú ý nhìn cái bóng trên mặt đất.

Nghiêng dài, cô độc.

"Có một chuyện xưa, anh muốn nghe không?"

"Chuyện xưa của cô và anh ta?"

Thì Nhan dừng một chút, trong lòng không phải là không kinh ngạc. Người này, không khỏi quá thông minh.

******

"Đã từng có đứa con trai bị người đụng bị thương chân, chỉ vì thiếu 5 vạn phí giải phẫu, hắn khóc từ trong phòng giải phẫu bị đẩy ra. Chị gái của đứa con trai quỳ gối trước mặt ba ba người gây ra họa cũng không cầu được hắn bồi thường nhiều hơn một phân tiền, nhưng mà cái người gây ra họa đó có thể có 5 vạn đổi lại bánh xe, một chút cũng không nương tay. Đổi lại anh là người bị hại, anh cũng chẳng nhịn được dưới giọng điệu này ."

Bùi Lục Thần nghe cô nói chuyện không mấy liên quan đến mình, kể ra những thứ năm xưa trải qua.

Chẳng biết tại sao, cô chỉ là rũ con mắt không nhúc nhích, khiến cho trái tim Bùi Lục Thần của trong nháy mắt lạnh thành một mảnh.

"Chị gái của hắn đến gần người gây ra họa đó, hết ăn lại uống, còn lừa gạt tình cảm. Anh có biết hay không, nhìn thấy người nhẹ nhàng trong mắt cam chịu vì cô mà đánh nhau, tạm giam, vì cô bỏ đi đại học nước ngoài tốt nhất, cô cảm giác tốt bao nhiêu. Cô cũng rất ngu xuẩn , tuổi trẻ lông bông, cho là đó chính là trả thù, vốn là muốn phá hủy tiền đồ của hắn liền bỏ rơi hắn, nhưng. . . . . ."

" Đừng nói nữa."

"Nhưng cô sau lại phát hiện. . . . . ."

Bùi Lục Thần đã bụm miệng cô lại: "Đừng nói nữa."

Bộ dáng cô rơi vào trong trí nhớ, bi thương đến Bùi Lục Thần không đành lòng nhìn thẳng.

C