
ên qua thành tân nương lang vương, nữ chủ không hãm hại nổi’ sao?
“Ừ, dị tộc, hiểu tính người, uống nước Lăng quốc, hóa thành người.”
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy.”
“Không còn gì?”
“Không còn.”
“Vậy… lão đầu kia là thế nào?” Tô Bạch vẫn cảm thấy khó tin.
“Lão đầu kia…” Miêu Miêu trầm mặc một lát.
“Đúng! Chính là kẻ giả dạng mắt gà chọi lừa ta nói hắn chính là lão nhân nhà chàng!”
“Hắn là lão tộc trưởng.”
“Hử? Còn có tộc trưởng sao?”
“Dĩ nhiên là có.”
“Chàng thật sự là lang vương?” Tô Bạch rối rắm hỏi lại một lần nữa.
“Tất nhiên.” - hoàn toàn bình tĩnh.
“Chàng là lang vương sao không ở lại gia tộc phục vụ gia tộc?”
“Ừm, đã bàn giao, dị tộc ta tổng cộng có hai con, một con là ta, một con là trưởng lão ấy.”
“….” - cho nên, hắn mới có thể lên làm vương =
Ngọn đèn dầu nơi xa vẫn huy hoàng như cũ, lúc này Tô Bạch cảm thấy thế giới của mình rốt cuộc cũng nở hoa, hoàn toàn tốt đẹp.
Đêm dần khuya, người trên đường dần thưa thót. Tô Bạch và Miêu Miêu đi dạo một hồi, người trên đường rốt cuộc trở nên lác đác lơ thơ.
Hai người ẩn vào một góc, Miêu Miêu nhìn nàng, trao đổi ánh mắt với nhau, hắn liền ôm nàng, bay thẳng đến phủ Phượng Vương gia.
Lỗ mũi Miêu Miêu so với mũi chó chỉ có hơn chứ không kém *Ặc*, cho nên khi hắn phi thân lên không trung, không đầy một canh giờ đã tìm được phủ Phượng Vương gia.
Chẳng qua phủ phượng vương hoàn toàn tĩnh lặng. Khụ, đêm hôm khuya khoắt hoàn toàn tĩnh lặng cũng là thường tình, nhưng khác lạ quỷ dị ở đây chính là ngay cả một thị vệ tuần tra cũng không có. Dù gì hắn cũng là một Vương gia, sao có thể hẹp hòi đến mức thị vệ tuần tra ban đêm cũng không có!
Tô Bạch bĩu môi tỏ vẻ lúc này trong lòng mình đang khinh thường, tay ôm chặt người Miêu Miêu, đáp xuống cùng Miêu Miêu.
Miêu Miêu xoay người đẩy cửa sổ ra, quang minh chính đại khác thường.
“Người nào?” Một giọng nói sắc bén bỗng vang lên trong phòng, mang theo tức giận và mệt mỏi.
Miêu Miêu ôm Tô Bạch vào phòng, đường đường chính chính đứng trước mặt hắn, ưỡn ngực nhìn hắn.
Đập vào mắt là hình ảnh Phượng Vương gia hết sức nhếch nhác, râu ria dơ dáy, y phục xốc xếch, hoàn toàn không có chút khí chất nào của trước đây… Dù cho Băng Tuyết không còn ở bên cạnh hắn, hắn cũng không thể sa sút như vậy chứ?
Lúc này Tô Bạch liền tò mò, tại sao Băng Tuyết bị cướp đoạt, hắn thế nhưng không có hành động gì, ngược lại vội vàng chạy về kinh thành, chẳng lẽ hắn dơ dáy như vậy cũng không hoàn toàn do bởi Băng Tuyết?
Trong lòng Tô Bạch nghi hoặc.
“Ngươi! Ngươi là Vũ Mị!” Phượng Vương gia nhìn nàng, nháy mắt có chút xộc xệch khổ sở.
Tô Bạch nhíu mày nhìn hắn, cười tà ác : “Phượng Vương gia vị đại, Vũ Mị ta muốn báo thù!”
Phượng Vương gia nhìn nàng, yên lặng không nói, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.
Tô Bạch hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói : “Ban đầu ngươi phế gân tay gân chân ta rồi ném vào bầy sói. Hôm nay ta cũng sẽ phế bỏ võ công của ngươi, phá gân tay gân chân, thế nào?”
Phượng Vương gia hừ lạnh, hất cằm nhìn nàng : “Còn phải xem ngươi có bản lãnh hay không.”
Tô Bạch cười vui vẻ : “Ta không có bản lãnh, nhưng nam nhân của ta có bản lãnh, Miêu Miêu, lên! Phế võ công của hắn, phá kinh mạch của hắn, xem hắn còn dám tùy tiện khi dễ nữ nhân hay không!”
Miêu Miêu nghe vậy, lắc mình đi lên, không đợi Phượng Vương gia phản ứng đã ra tay, tốc độ nhanh như tia chớp.
Xong chuyện, Tô Bạch nhón chân vỗ đầu Miêu Miêu, tựa như vỗ đầu một con chó : “Miêu Miêu thật giỏi! Về nhà ta thưởng cho chàng một khúc xương để gặm!”
“………..” Miêu Miêu.
Báo thù thật đơn giản, thật sự khiến Tô Bạch có chút xấu hổ. Nàng nhìn ngón tay thon dài trắng bóc của Miêu Miêu, không khỏi tán thưởng nói : “Miêu Miêu, vì sao chàng có thể phá hủy kinh mạch người khác thuần thục như vậy.”
Miêu Miêu nhíu mày : “Dĩ nhiên là do luyện tập.”
“Hả?”
“Lúc ta còn từng là sói đã bắt đầu luyện tập, chẳng qua lúc đó là hai nam tử bên cạnh Băng Tuyết.” *biết ngay là do Miêu ca làm mà*
“Hả?!” Tô Bạch ngạc nhiên hơn nữa, hồi lâu mới hiểu ra, ánh mắt méo mó nhìn hắn, “Thì ra cánh tay hai nam nhân của Băng Tuyết là do chàng phế bỏ.”
Miêu Miêu nhìn nàng cười rạng rỡ.
“Sao chàng không phế bỏ gân chân của bọn hắn, nếu không bọn hắn cũng sẽ không đến được Lăng quốc.” Tô Bạch giận dữ.
Nụ cười trên mặt Miêu Miêu bỗng cứng ngắc.
------- Hắn phế bỏ gân tay chỉ vì lúc ở trong cuộc trành giành hoa khôi, hai kẻ kia dùng tay cố đả thương Tô Bạch mà thôi. Cho nên hắn phế tay của bọn họ, một trái, một phải.
Bạch Bạch của hắn, vĩnh viễn chỉ cho phép một mình hắn động.
Chỉ là Tô Bạch thật sự tò mò vì sao phủ Vương gia lại tiêu điều như vậy. cho nên Tô Bạch không lập tức rời đi, mà định ở lại thêm một đêm nữa, muốn để hôm sau thăm dò tình hình.
Mà rất quỷ dị, đến ngày hôm sau, trên đường lớn không có một người nào bàn luận về việc Phượng Vương gia bị phế võ công, cắt đứt kinh mạch.
Chân mày Tô Bạch càng nhíu chặt hơn. Chẳng lẽ kinh thành không lưu hành bát quái, khẩu vị thay đổi thích bàn luận về bọn nhà giàu thần bí?
Tô Bạch ngồi đối diện Miêu Miêu, trong lòng hết sức rối