
dùng chóp mũi khẽ chạm vào cùng anh.
“Em cũng muốn gả, cũng không muốn tin tưởng chỉ thị của thầy tướng số mà mẹ em nói; nhưng có quá nhiều trùng hợp khiến cho em không thể không lo lắng. Dù sao, em cũng không muốn mạo hiểm bất kỳ điều gì có thể mất đi anh.”
“Anh đã làm kiểm tra sức khoẻ rồi, em vẫn chưa yên tâm?”
“Anh muốn em như thế nào yên tâm? Anh ngay cả lái xe trên đường, đều gặp được người say rượu.” Tống Ẩn Nhi cầm tay của anh, trong miệng nói thầm: “Ai kêu phần huyết thư khế ước ghi khủng bố như vậy, tuy có lẽ chỉ là trùng tên trùng họ trùng hợp, nhưng vẫn làm cho người ta không thoải mái.”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đã có nhân duyên tìm được nó, hẳn là đại biểu chúng ta có cơ hội có thể tìm tòi chân tướng.” Anh nói.
“Đúng vậy, quá bi quan sẽ không giống em.” Cô cố ý le lưỡi, làm cái mặt quỷ. "Hơn nữa anh không phải nói một bản chép tay cổ khác cũng ghi lại một chuyện của ‘Thác Bạt Tư Công’, có lẽ chúng ta có thể từ bên trong tìm được một ít dấu vết để lại, để giải thích nguyên nhân hình thành huyết thư khế ước, hoặc là phương pháp phá giải sao?”
“Anh cũng cho rằng như vậy.” Anh cười nhẹ gật đầu với cô, “Còn có, phần huyết thư khế ước và bản chép tay tuần sau sẽ đưa về Đài Loan.”
Bởi vì hai phần văn vật cổ có tám trăm năm lịch sử, cần một ít kiểm tra mới có thể cho đi xuất ngoại, tăng thêm anh lại phái chuyên gia mang theo chúng nó đến Mĩ quốc làm giám định tỉ mỉ, mà học giả còn đang phiên dịch khá nhiều chữ trên văn tự, trên thời gi¬an bởi vậy có chút trì hoãn.
“Hiểu rõ, tạm thời chúng ta đây cứ mặc kệ nó.” Cô lên tinh thần, cho anh một cái khuôn mặt tươi cười thật to.
“Đúng rồi, vừa rồi trước khi mẹ em chưa đến nói, anh vốn muốn lấy cái gì cho em? Em van anh không cần phải tặng châu báu nữa, em không có mang; không cần phải cho nhà nữa, anh đã đăng ký một căn cho em; không cần phải đến một tủ y phục nữa, em chỉ mặc một bộ, mặc đến mặc đi cũng chỉ là quần jean; xe cũng không cần rồi, em không muốn hại La Luân thất nghiệp...”
Cô nắm chặt lấy ngón tay nói, mặt mày lại lộ vẻ ôn nhu được người che chở.
“Em rất khó nịnh nọt.” Anh nhéo chóp mũi cô.
“Em rất dễ dàng nịnh nọt a! Chỉ cần anh đem thứ muốn tặng cho em đều biến thành tiền mặt, sau đó quyên cho người càng cần trợ giúp nữa là được rồi.” Cô tin tưởng làm việc thiện có thể tích đức tăng thọ, cho nên một mực vì anh mà nỗ lực.
“Muốn giúp anh tích đức sao?” Anh khàn giọng nói ra, biết rõ cô làm cái gì đều là đem anh đặt ở vị trí đệ nhất.
“Hắc hắc...” Cô không có ý tứ le lưỡi cười. "Bị anh phát hiện. Bất quá, tiền đủ là tốt rồi, chia một ít cho người khác cũng rất tốt!”
“Từ nay về sau anh mua cái gì cho em, em liền quyên ra tiền làm từ thiện.”
“Khen!” Cô như hài tử nằm trước ngực của anh, gò má làm nũng cọ cọ, lại đụng vào một cái vật thể không rõ. "Anh cất giấu vật gì đó?”
Cô đâm đâm túi tiền tây trang của anh.
Thác Bạt Tư Công từ túi tiền trước ngực lấy ra một túi vải nhung màu đen, lấy ra túi thơm bạc chạm rỗng thả lại trong lòng bàn tay của cô.
Tống Ẩn Nhi cắn môi, nhìn xem túi thơm bạc chạm rỗng kia, một mực đem anh giữ tại trong lòng bàn tay.
Cô đỏ mắt nhìn xem anh, biết rõ điều này đại biểu tín nhiệm của anh. Anh nguyên bản nói muốn đợi cho cô cùng anh kết hôn, mới chịu trả lại cho cô.
“Xoay người.” Anh vung lên sợi tóc chạm vai của cô, đeo lên cho cô.
“Em thu hồi lời nói trước kia..., em không ngừng muốn gả cho anh một năm, em muốn gả cho anh một trăm năm!” Cô nắm chặt túi thơm rỗng, vừa khóc, vừa cười, nói.
“Anh đã sớm biết.” Anh nói.
“Em yêu anh!” Tống Ẩn Nhi xoay người bỗng dưng nhảy vào trong lòng ngực của anh. "Yêu anh, yêu anh, yêu anh, yêu anh, yêu anh...”
Thác Bạt Tư Công bị bổ nhào tại trên sô pha, càng ôm chặt cô, trái tim bởi vì cao hứng mà trướng đến phát đau.
Cô nói cô thương anh!
Tuy anh sớm biết cô cả ngày dùng anh làm trung tâm mà đảo quanh cử động, cố gắng dùng phương thức mây trôi nước chảy cùng anh đi ra tháp ngà voi trong lòng (ý nói lòng ca có khúc mắc); thậm chí anh chưa mở miệng, cô cũng có thể theo tư thế của anh hiểu được tâm tình của anh, hành vi cẩn thận biểu hiện như vậy, mỗi một điều đều là xuất phát từ tình yêu. Nhưng, nghe được cô nói "Thương anh” nói được lớn tiếng như vậy, anh vẫn cảm thấy — rất thống khoái!
Thác Bạt Tư Công nhìn qua cô, đôi môi nhịn không được mở thêm.
“Lần đầu tiên gặp anh cười mị mắt.” Cô ngồi ở trên người anh, rất là đắc ý thành tựu của mình.
“Từ nay về sau mỗi ngày em đều chứng kiến.” Anh ngồi dậy ôm cô ở trước ngực, nụ cười vẫn đang đọng ở bên môi.
“Vậy sao? Có người cuối tuần muốn đi Nhật Bản thị sát mà?” Cô nhướng lông mày, cố ý hỏi.
“Theo anh cùng đi.” Thanh âm anh trầm xuống, lại khôi phục biểu lộ mặt lạnh bình thường.
“Không được.” Chứng kiến sắc mặt đại lão gia trầm xuống, cô vội vàng ôm cánh tay của anh, ôn tồn nói: “Tuy ‘Cửa hàng bánh kẹo Thiên Hương’ độc quyền bán bánh bao trắng cho anh, nhưng em nên dạy cho đồ đệ của em, phải dạy các cô toàn bộ, lại thay các cô tìm đường ra tốt, như vậy mới không uổng công bọn họ gọi em một tiếng ‘sư phụ’