
đáy mắt hắn hơi lộ ra một vẻ gợn sóng khó che giấu. Huyền Ki lão nhân lắp bắp kinh hãi, trong mắt mọi người Phượng Miên là một công tử cơ thể yếu ớt nhiều bệnh tật, chỉ có ông mới biết được giá trị đích thực của Phượng Miên. Các cơ quan trong Tuyền Ki phủ không phải là do ông thiết kế mà là do cháu trai Phượng Miên của ông thiết kế, ngay cả chiến thuyền kia cũng không phải là của ông làm. Ông sở dĩ đem công danh gán lên đầu mình đều không phải là tham công, mà là vì bảo vệ cho Phượng Miên. Nhưng ông chưa từng nghĩ rằng nàng Bích Hải Long Nữ lại am hiểu sâu giá trị của Phượng Miên như vậy.
“Ha ha ha! Long nữ cứ nói đùa, công tử có chỗ nào không đúng, ngươi muốn hắn làm cái gì?” Huyền Ki lão nhân cười gượng hai tiếng để che dấu đi sự kinh ngạc trong lòng mình.
Sắt Sắt thả người từ đầu thuyền nhảy lên trên một tảng đá ven bờ. Váy màu xanh tung bay ở phía sau tươi đẹp dưới ánh mặt trời, lưu chuyển mà qua.
“Phượng lão gia, lệnh tôn là người thế nào, ngài so với ta trong lòng chắc hiểu rõ.” Nàng cúi đầu nói: “Hơn nữa, bây giờ hắn đang trúng độc, đã sắp phát tác đến nơi, ta nghĩ lão gia, sẽ không trơ mắt nhìn lệnh tôn tuổi còn trẻ, mà đã phải về hoàng tuyền đâu!”
Sắt Sắt bên môi nở một nụ cười thanh tuyệt, như một đóa hoa lung linh trong suốt.
Huyền Ky lão nhân thấy trong ngực khó thở, chòm râu rung lên, nói: “Ngươi. . . Ngươi. . . “
Thái tử Dạ Vô Trần ở buổi tiệc từ nãy ngồi ngay ngắn nguyên một vị trí, vừa rồi thấy Huyền Ky lão nhân sợ hãi đến cực điểm, nghiêm giọng nói: “Hôm nay bản vương đến đây, tuyệt không khoanh tay trước việc không có đạo lý như vậy. Người đâu, mau bắt yêu nữ đang làm loạn này đi!”
Thái tử thân phận tôn quý, tham gia buổi tiệc này, tất nhiên dẫn theo không ít cấm vệ quân. Khi ra lệnh một tiếng, cấm vệ quân mai phục tại U Viên liền kéo cung cài tên, bao vây quanh chiếc thuyền nhỏ kia.
Sắt Sắt ánh mắt lưu chuyển, thần sắc bất động cười cười, nói: “Phượng lão gia, ngài vẫn là nên nhìn xem lệnh tôn thế nào đi!”
Huyền Ky lão nhân quay đầu, nhìn thấy Phượng Miên đang té xuống nằm trên mặt đất, thái dương không ngừng đổ mồ hôi lạnh, gương mặt tuấn tú tha thiết nhìn phía ông, cho thấy hắn đang vô cùng thống khổ.
“Thái tử điện hạ, khẩn cầu thái tử điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cứu lấy cháu trai của tại hạ.” Huyền Ky lão nhân bước nhanh đi đến trước mặt thái tử Dạ Vô Trần, quỳ rạp xuống đất, lo lắng nói.
Thái tử Dạ Vô Trần sắc mặt khẽ biến, lạnh giọng nói: “Được, nếu Phượng lão gia nói như thế, bản vương sẽ nể mặt ngươi.” Hắn phất tay một cái, thị vệ lập tức liền đi xuống.
“Quản Trữ! Ngươi hãy thử lĩnh giáo vị Bích Hải Long Nữ này đi!” Thái tử thần sắc bất động phân phó nói, ánh mắt hiện lên một tia sẵng giọng.
Lão nô Quản trữ theo chỉ thị của thái tử, bước nhanh ra ngoài.
Sắt Sắt biết được Quản Trữ này và tổng quản thái giám Hàn Sóc là đồng môn với nhau, võ nghệ vô cùng cao thâm tàn nhẫn, không thể coi thường. Nàng mỉm cười, nói: “Xin mời chỉ giáo!”
Làn gió thổi đem quần áo của nàng bay bay, váy dài tới thắt lưng, lay động lòng người. Nàng nhanh nhẹn đạp bước chân như gió thổi hướng Quản Trữ mà tới.
Quản Trữ mặt không chút thay đổi, thân thủ lợi hại, đem kiếm bên hông từng chút một rút ra, hàn quang lóe sáng, kiếm khí vừa xuất ra lạnh lẽo vô cùng, cứ như đem nắng nóng đuổi đi vài phần. Nội lực hùng hậu cùng kiếm khí mạnh mẽ làm cho mái tóc hắn phiêu đãng mà bay lên.
Tân Nguyệt Loan đao của nàng cùng bảo kiếm trong tay Quản Trữ chạm vào nhau, những tia sáng bắn ra bốn phía. Hai người đứng trên một tảng đá, cùng nhau quyết đấu một trận sinh tử.
Trách không được Hàn Sóc từ trước tới nay đều bảo vệ cho hoàng đế, võ nghệ quả thật quỷ dị cao tuyệt. Bên trong nội lực hùng hậu lộ ra lãnh ý dày đặc, người thường khó mà có thể nhận ra.
Sắt Sắt sử dụng Liệt Vân đao pháp, cùng đấu với kiếm pháp của Quản Trữ.
Hai người đấu được hơn mười chiêu, mà vẫn chưa phân biệt được thắng bại.
“Phượng lão gia, chất độc của lệnh tôn đang phát tác, nếu không có giải dược, chỉ sợ là đại la thần tiên có tái thế, cũng là bó tay !” Võ lâm minh chủ Thiết Phi Dương đang đứng ở trong đám người, thản nhiên nói.
Dật vương Dạ Vô Nhai chậm rãi thong thả đi ra, đi đến trước mặt Dạ Vô Trần, chậm rãi nói: “Hoàng huynh, trước mắt vẫn là cứu người quan trọng hơn!”
Sắt Sắt hôm nay đến đây, đã chuẩn bị rất kĩ, vốn cũng không sợ cùng thị vệ của Dạ Vô Trần quyết đấu, bây giờ lại nhìn thấy Vô Nhai nói như thế, tất nhiên là hắn là lo lắng nàng đánh không lại tên Quản Trữ này.
Sắt Sắt thầm than một tiếng, nhướng mày nhìn Vô Nhai, thấy đáy mắt sâu u của Vô Nhai mang một thần sắc nhìn rất phức tạp, có vui mừng, cũng có lo lắng.
Dạ Vô Trần nheo mắt, tay nắm thành quyền, nhưng vẫn là ý bảo quản trữ thu tay lại, Tuyền Ki Phủ rất được thánh thượng coi trọng, nhất quyết không thể xảy ra truyện ngoài ý muốn.
Sắt Sắt tay thu đao lại, chậm rãi đi về hướng Phượng Miên đã ngất đi, kỳ thật trong lòng nàng cũng có chút kinh ngạc, theo lý thuyết, độc còn chưa đến thời điểm phát tác, tại sao lại phát tác rồi? Mắt thấy người nằm