
bận rộn và trách nhiệm. Luôn bầu
bạn suốt chặng đường. 56 tuổi, xuất huyết não. Qua đời. ... Còn có một
đống đồ cũ: sách cũ, báo cũ, tạp chí cũ, hình cũ. Tài liệu đủ loại. Hoá
đơn, bằng cấp, vé tàu xe của hơn ba mươi năm trước. Có một lá thư lớn
bằng giấy da trâu đã ngả vàng. Bóc ra, bên trong là một cái yếm cô mặc
hồi nhỏ do bà nội tự làm, giờ đã bạt màu. Hóa đơn học phí nhập học cấp
một, bảng báo cáo thành tích, nhật ký viết nghiêng ngả, cứ thế cho tới
tận lá thư giới thiệu việc làm sau khi tốt nghiệp, những ghi chép bồi
dưỡng nghiệp vụ khi đi làm... Tất cả những thứ mà chính cô đã không còn
nhớ nổi hoặc vứt đi đã lâu đều được bố thu cất lại. Két bảo hiểm trong
ngân h àng. Kéo ra. Bên trong không hề có một tờ ngân phiếu hoặc sổ tiết kiệm nào, chỉ có một đống hóa đơn cũ, tất cả đều là hóa đơn rút tiền.
Bố đã lấy toàn bộ số tiền mà ông có để đầu tư mở rộng công ty. Không để
lại một đồng. Có một tập hình, một phụ nữ lạ. Hẳn phải là người ông đã
từng yêu. Còn có một giấy gói. Bên trong là một nhúm tóc tơ đen nháy. Là tóc cô hồi bé. Hết. Đó chính là những cất giữ bí mật nhất của bố. Chưa
bao giờ tiết lộ với bất kỳ ai. Tình cảm của bố sâu sắc và khép kín như
vậy. Rơi vào trong trĩu nặng của đám đồ cũ, chuyện cũ. Không bao giờ kể
ra. Do không có thói quen, và cũng không tìm được cách. Vì vậy không thổ lộ. Chưa bao giờ bày tỏ. Cô nhìn mẹ đứng bên cạnh. Cô nói, Mẹ ơi, bố đã đi rồi. Đừng có chấp nhất. Mẹ cúi đầu. Bố và mẹ là những người lương
thiện như thế. Những người lương thiện sống bên nhau không thể bảo đảm
được hạnh phúc. Mỗi người đều có nỗi cô độc riêng. Không thể sát gần
nhau. Tới lúc phân ly, thậm chí cũng không kịp nói câu giã biệt. Tối đó, cô nắm mớ tóc tơ bé bỏng của mình trong lòng bàn tay, bên cạnh đặt
chiếc yếm vải lỗ chỗ. Cảm giác nhẹ nhõm sau khi kiệt sức, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Bé con. Cô nghe thấy tiếng bố gọi. Không sửa được, hơn 25 tuổi rồi vẫn gọi như vậy. Cách gọi âu yếm của người Giang Nam với trẻ
nhỏ. Cô là cục cưng trong tay ông. Chỉ có điều không ai chịu nói mà
thôi. Trong mơ, cô thấy mình đang soi gương. Mớ tóc dài rậm đen nháy cứ
rụng xuống. Tất cả đều rụng hết. Mình rất muốn nói lời giã biệt, Tô ạ.
Chỉ một lời thôi. Tạm biệt thời gian. Tạm biệt tình yêu của tôi.Trong
bóng tối, tất cả cửa sổ trong phòng đều mở toang. Gió lớn rít qua. Gió ồ ạt bốn phương tám hướng. Đó là trong khách sạn nhỏ của cô. Cô và Tô
cùng nằm trên chiếc giường lớn phủ ga trắng. Cô co quắp người, tư thế
của một hài nhi trong bụng mẹ. Tô ôm lấy cô từ phía sau. Cơ thể ấm nóng
của Tô cận kề bên cô. Bàn tay của Tô, những ngón tay mềm mại, vuốt ve bờ vai gầy và đầu gối của cô, từng tí một, giúp chúng duỗi thẳng. Tớ đang
ôm cậu đấy. Có thấy không? Ừ. Cậu đang ôm mình. Tớ chẳng có cách nào làm tình với cậu được. Nhưng tớ yêu cậu. Mình cũng yêu cậu, Tô ạ. Đừng sợ.
Không. Mình không sợ. Chúng ta yêu nhau. Tuyệt biết bao. ... ... Chỉ có
tình yêu mới đem lại sự sống. Mới có thể sống. Sống tiếp. Nó xuyên qua
đau khổ, đem lại an ủi. Nó ấm áp. Rất đơn giản. Tô kể, Năm tớ lên 7, có
một người đàn ông đi qua thị trấn, bước vào tiệm tạp hóa nhà tớ, mua một bao thuốc. Tớ đứng bên quầy. Anh ta khoác một chiếc ba lô nặng trịch,
mặc một cái áo vải thô màu vàng nhạt. Anh ta hỏi thăm đường tới vịnh
Phổ. Tớ chỉ đường. Rồi anh ta hỏi, Cô bé có muốn đi cùng tôi không? Mình đáp, Có. Thế là chúng mình cùng đi. Đó là lần đầu mình nhìn thấy biển.
Tụi mình ở đó một đêm. Ngắm biển suốt đêm. Anh ta là một nhà nhiếp ảnh.
Tớ không biết anh ta từ phương Bắc xa xôi tới. Anh ta chụp ảnh cho một
tạp chí. Anh ta dạy tớ ngắm biển qua ống kính máy ảnh. Anh ta hỏi, Nhìn
thấy chưa? Tất cả thời gian đều chạy về phía trước, nhưng chỉ cần cô bé
khẽ bấm một cái, tách. Nó sẽ tự nguyện dừng lại cho em đấy. Nửa đêm,
trời đổ mưa. Trong căn phòng khách sạn trên núi cạnh bờ biển, anh ta
vuốt ve tớ. Chưa bao giờ có ai vuốt ve tớ nồng ấm như thế, từ đầu tới
chân. Những ngón tay của anh ta như nước chảy, không một tiếng động,
cũng không để lại dấu vết. Ít nhất anh ta cũng phải gần 30 tuổi. Tớ
thích cái mùi của anh ta, làn da nóng bỏng của anh ta, ngón tay của anh
ta. Chúng tớ ôm siết lấy nhau. Anh ta ôm tớ suốt đêm. Anh ta không nói
gì chăng? Không. Anh ta không nói gì. Như thể cố hết sức. Anh ta muốn
cho tớ không phải là dục vọng của mình, cũng không phải là nỗi tuyệt
vọng. Anh ta yêu mình, giống như thích ngắm biển lúc bình minh, như yêu
đoá hoa dành dành nở ngoài khách sạn, như yêu mỗi đêm đi rồi lại
đến.Ngày thứ hai, anh ta rời khỏi thị trấn. Để lại cho tớ một tấm hình.
Trên đó có gì? Hình khoả thân của tớ. Hoa dành dành. Trắng tinh trong
đêm tối. Anh ta nói với tớ, Cô bé và hoa đều đẹp như nhau. Tuy tất cả
đều đã biến mất. Sau hình có một chữ tiếng Anh. Phải mười năm sau, tớ
mới biết được ý nghĩa của nó. AIDS. Đối với tớ, đã không còn quan trọng
nữa. Vì sau khi anh ta bỏ đi, tớ không bao giờ gặp lại nữa. Cả hai đều
không biết gì về nhau ư? Cứ mù quáng nhưng chân thực như thế trong đêm
tối. Sau đó tớ bỏ