
Tôi chỉ là muốn thuê cô cùng làm việc, nghiên cứu.” Hắn chậm rãi nói. Lý trí còn sót lại ở trong đầu, Thiên Vẫn dùng sức lắc đầu bỏ tay hắn ra.“Tôi không chế tạo vũ khí cho phần tử khủng bố.” Ngón tay có lực lại lần nửa đưa ra,nắm chặt cằm dưới của cô.“Tôi buôn bán vũ khí, chứ không phải dùng nó để giết người.” Hắn thản nhiên nói,con ngươi thâm thúy Đôi môi đỏ mọng của Thiên Vẫn khẽ nhếch, không biết làm sao chớp chớp mắt. Làm sao bây giờ? Lòng của cô thế nhưng có một chút tin tưởng hắn, có ánh mắt chuyên chú như vậy, sẽ nói dối sao? Bị cặp con ngươi kia nhìn chăm chú giống như là rơi vào trong biển lớn,cô sẽ bị thôi miên…… Trước cửa đại sảnh truyền đến một tiếng nổ, cửa thủy tinh môn bị phá vỡ rơi xuống, tiếng đông lớn kia dường như làm Thiên Vẫn muốn mở miệng đồng ý tỉnh lại. “Buông cô ấy ra.” Một lớn một nhỏ giống như cùng khuôn mẫu khắc ra,trăm miệng một lời rống giận. Trong nháy mắt thấy Đỗ Ưng Dương và Định Duệ, hai chân Thiên Vẫn mềm nhũn quỳ trên mặt đất. Thẳng đến giờ khắc này cô mới biết được bản thân khẩn trương bao nhiêu, trong lòng mong muốn nhìn thấy bọn họ đến cỡ nào. Đỗ Ưng Dương đi nhanh tới, sắc mặt u ám giống như tử thần. Hắn nhìn chằm chằm Black Jack, một mặt đưa tay nâng Thiên Vẫn dậy, cẩn thận kiểm tra cô có bình yên vô sự hay không. “Hắn làm cô bị thương sao?” Hắn nén đầy ngập tức giận, đem Thiên Vẫn ôm chặt vào trong ngực. Mất rồi tìm lại được làm cho hắn ôm cô càng chặt. Ban nãy phát hiện cô và Tiểu Dụ đồng thời mất tích, hắn dường như lâm vào điên cuồng,trên sàn lại có có lá bài xì phé chứng thật cô bị Black Jack mang đi. Hắn vội vàng tìm kiếm lại phát hiện Black Jack căn bản không che dấu, một đường lưu lại rõ ràng căn cứ chính xác như là sợ hắn không đuổi theo. “Không có.” Thiên Vẫn lắc đầu, ôm chặt lấy hắn,thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy.Cô không sợ hãi chỉ là rất khẩn trương,hy vọng hắn ở bên người cô. Cho tới hôm nay cô mới có thể hoàn toàn xác định, bản thân không muốn xa rời hắn, không thể chịu đựng được mất đi hắn làm bạn. Cả đời này cô phải ôm chặt lấy hắn, tuyệt đối không buông tay! “Tôi chỉ là muốn tìm cô ấy nói chuyện, không có muốn đả thương cô ta.” Black Jack chậm rãi nói, quan sát toàn thân Đỗ Ưng Dương tản ra sát khí, đánh giá năng lực đối phương. Đỗ Ưng Dương lãnh khốc nhìn hắn, không tính nghe bất cứ giải thích nào.“Anh không nên đến gần cô ấy.” Hắn nheo lại ánh mắt. Black Jack nhíu mày,khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện có chút khó khăn.“Các ngươi đều không thể nói lý sao?” Hắn không thể nhịn được nữa hỏi. “Đợi chút,tôi nghĩ trong này có lẽ có chút hiểu lầm.” Thiên Vẫn đứng ở giữa hai người,quay đầu muốn cho hai người ngồi xuống, lại thoáng nhìn cái chuông trên tường. Cả người cô cứng đờ, không ngừng chớp chớo mắt.“A, nguy rồi.” Cô thấp giọng nói, cảm thấy da đầu bắt đầu run lên. Đáng chết, vừa mới sa vào trong tầm mắt Black Jack, nhưng lại làm cho cô quên tính toán thời gian! “Cái gì nguy rồi?” Đỗ Ưng Dương cúi đầu nhìn về phía cô. “Không có thời gian giải thích, chúng ta rời đi trước.” Thiên Vẫn vội vàng nói quyết định nơi đây không nên ở lâu. Tầm mắt của cô dính chặt thùng rác góc tường, như là bên trong đang xảy ra biến hóa đáng sợ. “Không được.” Hắn lạnh lùng nói, khóe miệng tràn ra nụ cười tàn nhẫn, đi về phía Black Jack kiên quyết muốn đem đối phương chặt ra tám khúc. “Thật là!” Thiên Vẫn tức giận đến muốn cắn hắn. Người đàn ông này! Đều đến lúc này còn kiên trì có cừu oán tất báo, chẳng lẽ hắn không thể nghe cô một lần sao? Đỗ Ưng Dương chậm rãi tiến lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, sát khí ngưng tụ đến đỉnh điểm, tuy không sung không đao nhưng tản mát ra nguy hiểm trí mạng làm người ta kinh hồn táng đảm. Hắn không lấy dao chặt cụt tay cụt chân Black Jack, ngược lại chuẩn bị lấy quyền pháp bẻ gãy tay gãy chân phần tử khủng bố này. Nhất là bàn tay chạm qua Thiên Vẫn kia, hắn không thể không bẻ gãy! Black Jack lạnh lùng cười, khí chất tao nhã rút đi,lộ ra nguy hiểm ở bên trong.
“Được, tôi cũng không muốn dùng súng.” Tay hắn sờ đến bên hông lấy xuống một sợi roi, uy hiếp đánh nhẹ xuống mặt đất, không tính từ chối khiêu chiến của Đỗ Ưng Dương.
Thiên Vẫn ôm lấy đầu, phát ra tiếng rên rỉ.“Các ngươi lý trí một chút.” Cố gắng của cô giống như là đàn gảy tai trâu. Hơn nữa là hai con trâu đực! tức giận“Cho dù muốn đánh, cũng nên ra bên ngoài đi đánh nha!” Cô như bị lửa thiêu đốt mông giật nảy mình chạy đến giửa hai cô, vọng tưởng ngăn cản trận ác đấu này. “Thiên Vẫn, tránh ra.” Đỗ Ưng Dương lạnh lùng nói. Black Jack cong môi cười lạnh.“Đúng vậy, Lê tiểu thư đã nói vậy tôi cũng không muốn cậu bị thương” Hắn lễ phép nói. “Không cho!” Thiên Vẫn hét lên một tiếng đứng bất động ở chính giữa bọn họ.“ Định Duệ đưa Tiểu Dụ ra ngoài.” Cô quay đầu hô, không quên liếc mắt nhìn cái chuông lớn trên tường một cái. Trong lúc nguy cơ Định Duệ lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời, ôm lấy Tiểu Dụ đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại thẳng đến ngoài đại sảnh . “Đi a!” Thiên Vẫn hô to, tầm mắt không rời khỏi đồng hồ báo thức.“Đi mau, nếu không đi sẽ không kịp.”Cô gấp đến độ giơ chân liều