XtGem Forum catalog
Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321912

Bình chọn: 8.00/10/191 lượt.

tuần sau mới về. – Khánh đáp giọng có vẻ buồn buồn.

- Đấy, hôm nay người ta không đi thì nó chả rủ mình đi ăn đâu. Giờ người ta có tình yêu mới rồi có khác.

- Này tao còn chưa tra hỏi mày chuyện hôm nọ đấy.

- Chuyện gì. Đâu đâu chuyện gì . – Hà gân cổ lên cãi.

Khánh cười vì độ trơ của nó. Quay lưng lại gọi phục vụ lấy thêm nước dùng. Khánh bắt gặp một ánh mắt nhìn cô rồi lập tức cúi xuống. Là Vũ, anh ta cũng ngồi cùng bạn. Cả nam và nữ. Ở một bàn Khá xa chỗ Khánh và cũng ở phía sau. Nếu Khánh không quay lại có khi cũng chẳng để ý.

Khánh quay lại bàn ăn.

- Vũ ở đây chúng mày ơi.

Y như Khánh đoán. Hà với Vân nhao nhao lên nhìn khắp cái phòng . Rồi cũng nhận ra chỗ Vũ ngồi. Nhưng anh ta lúc đó đang chăm chú uống rượu với bạn.

- Ăn nhanh rồi về, tao cũng không thích ngồi đây nữa. Tự nhiên khó chịu. – Vân nói.

- Ừ. Ăn mất cả ngon . – Hà đồng tình.

- Hôm trước đám cưới con sếp tao tao cũng gặp mà.

- Lại tình cờ thế nữa á. – Vân ngạc nhiên. – Lâu lắm rồi chẳng chạm mặt nhau lấy một lần mà lại hai lần gần nhau thế này à?

- Mày nhớ hôm trước tao bảo gì không đấy. – Hà cầm cốc trà đá lên uống liếc nhìn Khánh.

- Giờ tao mới nhớ thêm ra nếu mày không nhắc thì không.

- Bảo lâu không gặp có lẽ vì muốn tránh, rồi lại gặp chắc không muốn tránh nữa rồi. – Hà đặt cái cốc xuống. Gọi nhân viên tính tiền. – Về thôi.

Ba đứa xách túi và áo khoác lên. Ra khỏi quán . Khánh nhớ lại ngày trước khi học đại học, ở lớp tâm lý học ông thầy có nói “ Tình cờ đôi khi là sản phẩm của sự sắp đặt”

Khánh băn khoăn không biết có nên nói với Bảo việc gặp Vũ “ vô tình” vài lần gần đây không. Thực ra thì cũng chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng nó cứ làm cô suy nghĩ. Cộng với việc Hà nói anh ta có thể đã vài lần lén đến theo dõi cô.

- Chả có nhẽ như phim người yêu cũ bị ám ảnh và bám theo cô gái trẻ.

Khánh cũng chỉ nghĩ thế rồi thôi. Không muốn để tâm quá nhiều đến việc nếu nghĩ ra sẽ là rắc rối như thế. Khánh lại không muốn việc Khánh bận tâm có thể phiền đến Bảo. Nhưng cũng không hẳn là không để tâm được. Tự nhiên Khánh muốn nói chuyện với ai đấy.



- Em chờ lâu chưa? – Phong kéo cái ghế đối diện Khánh ra và ngồi vào.

Khánh đang mải chọc mấy con chuột trong trò game trên điện thoại nên không để ý Phong đến.

- Em mới đến một lúc thôi. Anh uống gì?

- Một đen đá. – Phong cở cái áo khoác ngoài nói khi nhân viên phục vụ vừa ra.

Hôm nay Khánh hẹn Phong đi uống cafe. Khánh thì không thích uống café nhưng ban ngày thì chẳng nhẽ lại vào bar.

- Sao hôm nay lại hẹn gặp anh cơ à? – Phong cười, đặt tách café lãng nhãng một vệt hơi nóng.

- Cần nói chuyện thì phải gặp chứ. Anh ngại gặp em à? – Khánh trêu Phong một cách thoải mái.

- Không. Thế em muốn nói chuyện gì. Mà dạo này nhìn em có vẻ tươi tỉnh hơn nhỉ. Có người để yêu hiện rõ lên mặt thế à.

- Cũng gần như thế anh. Hôm trước cái Hà nói với em việc để ý Vũ. Em không muốn quan tâm nhưng lại thấy cần để ý.

- Ừm. Lái xe cũ của bố anh nói thế. Bố anh rất tốt với anh ấy nên anh ấy có vẻ thân thiện với anh hơn. Hơn Vũ. Đúng ra là mọi người thấy Vũ khó gần hơn trước.

- À há.

- Anh ấy nói có vài lần chở Vũ đi theo một cô gái từ chỗ làm về nhà. Một vài lần thì chỉ đỗ dưới cửa nhà.

- Kể cũng khó hiểu nhỉ. Nếu anh ta muốn gặp có lẽ cũng tìm gặp lâu rồi. Em cũng chẳng tránh nếu anh ta tìm nữa. Đủ thời gian để cái gì cần giữ thì giữ còn cần tiễn thì tiễn.

- Có khi anh ta chỉ muốn để ý xem em sống thế nào. Cảm giác tội lỗi nên lặng lẽ quan tâm.

- Mấy hôm trước em vô tình gặp trong đám cưới người quen và khi đi ăn. Em nhận ra anh ta. Hình như anh ta cũng thế. Nhưng chỉ nhìn. Em không tin vào sự tình cờ nhiều thế.

- Chắc anh ta muốn gặp lại em rồi. Hoặc là…

- Hoặc là sao anh.

- Hoặc là gần đây em có người yêu mới nên anh thấy không lặng lẽ quan sát được nữa.

Khánh thực sự không để ý điều này. Khánh chưa thực sự muốn có mối quan hệ tình cảm chính thức nào với Bảo. Nhưng với mối quan hệ của hai người làm Khánh cảm thấy vui vẻ, thoải mái và hạnh phúc . Đương nhiên không biết nó tồn tại được đến bao giờ và cái kết của nó ra sao nhưng hiện tại Khánh muốn điều gì cũng nên giữ nguyên hiện trạng thế này. Khánh thấy dễ chịu với điều đó.

- Em không nghĩ đến chuyện này đấy. Có lẽ cũng phải để tâm một tí nhỉ.

- Anh ta với cái Trinh sống yên ổn cũng được khá lâu nên anh cũng muốn không có chuyện gì xảy ra với em gái mình. Cái Trinh bớt đi chơi hơn, cũng biết mò vào bếp dù có lẽ chẳng biết nầu gì ra hồn. Còn Vũ cũng không đến mức lạnh nhạt.

- Có lẽ họ yêu nhau rồi và sẽ sống hạnh phúc bên nhau. – Khánh cười, ngậm cái ống hút hút một hơi nước chanh gần cạn cốc. – À thế chuyện của em thế thôi. Đến của anh nhỉ.

- Em thì có chuyện gì với anh à? – Phong đưa điếu thuốc lên môi, châm lửa đốt.

- Em thì chắc không, nhưng với cái Hà thì anh có gì không? – Khánh dò xét.

- Nói có thì cũng không hẳn nhưng chắc chắn lại càng không phải không có gì.

- Quan hệ phức tạp nhỉ.

- Ừm. Cô ấy nói bọn anh thử yêu nhau. Nhưng chẳng giống gì cả. Đi ăn được vài lần, uống rượu…

- Có qua đêm không? – Khánh hỏi cắt lời