Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325395

Bình chọn: 7.5.00/10/539 lượt.

về, thậm chí còn ngã vỡ bánh chè.

Cô nhìn bánh gatô đã bị biến dạng, nhào vào lòng bà trẻ hu hu khóc,

bà trẻ vừa ôm cô, vừa nhẹ nhàng xin lỗi, đồng thời hứa ngày mai nhất

định sẽ mua cho cô một cái bánh ga tô lớn đẹp đẽ khác! Nhưng bà trẻ đâu

biết, cô khóc, không phải vì bánh ga tô bị hỏng, cũng không phải vì bản

thân đói, mà là vì cô rất thương bà! Lúc đó cô thầm hạ quyết tâm, đợi

sau khi cô lớn phải gánh vác tất cả trách nhiệm mẹ chưa đảm nhiệm và cô

nên gánh vác, cô không bao giờ để bà trẻ mặt đã đầy nếp nhăn cực khổ như vậy nữa!

Nhưng bà trẻ cuối cùng lại bỏ cô mà đi, chưa kịp nhìn thấy cô trưởng thành đã đi trước cả mẹ……

“Trong lòng nhung nhớ nên không ngủ được à!” Không biết lúc nào, Lãnh Vũ Hiên bước tới sau Tiếu Trác, giơ tay lau đi nước mắt trên má cô,

giúp cô nhẹ nhàng đẩy xích đu, “Trong lòng anh cũng chất đầy hồi ức,

cũng không thể ngủ được.”

“Em là vì trong lòng chất đầy anh mới không thể ngủ!” Cô có chút tự

do phóng khoáng phẩy tay anh ra, cảm giác này thật không tốt, Lãnh Vũ

Hiên thường dễ dàng nhìn thấy đáy lòng cô.

“ha ha ha, khi em nói dối thường giương đôi mắt trong veo lên!” Lãnh

Vũ Hiên cười, đêm khuya yên lặng đến vậy, thật thích hợp cho anh yên

tĩnh nói chuyện với Tiếu Trác, “thực ra chúng ta rất giống nhau, trước

khi người gọi là mẹ anh tự sát, trong mắt cha anh chỉ có vẽ và bà ấy;

sau khi bà tự sát, trong mắt cha anh chỉ có rượu và thuốc phiện; Còn mẹ

anh trước khi gặp Tiếu Thiên Hào chỉ quan tâm âm nhạc, sau khi gặp gỡ

Tiếu Thiên Hào, bà chỉ quan tâm Tiếu Thiên Hào, vì vậy khi Tiếu Thiên

Hào bỏ bà, bà lựa chọn cái chết. Điều này cũng trực tiếp cướp đi dũng

khí sống tiếp của cha anh. Theo trái tim mà nói, bọn họ chẳng yêu thương anh bao nhiêu, anh đối với họ cũng chỉ giới hạn trong huyết thống.

Nhưng anh vẫn hận Tiếu Thiên Hào, bởi vì cho dù họ không quan tâm tới

anh, nhưng ít nhất họ vẫn ở bên cạnh anh! Nhưng vì sao Tiếu Thiên Hào

phải cướp đi tình thân mà anh vẻn vẹn có được? Cả đời anh đều không thể

tha thứ cho sự bỉ ổi của ông ta!”

“Xin lỗi, em biết ông ta là tên khốn! Tiếu Trác yếu ớt nói, cô đồng

cảm với cảnh ngộ của Lãnh Vũ Hiên, cũng kinh ngạc Lãnh Vũ Hiên lại có

cảnh ngộ giống mình, đột nhiên cô muốn quên đi tất cả, nói với người

giống mình, “Anh nhất định đã chịu rất nhiều uất ức.”

“Sau khi họ qua đời, anh chính thức chuyển đến ở cùng với gia đình

bác anh, có bác trai, bác dâu, hai chú em họ, một cô em họ. Xét về tình

cảm, anh sống còn hạnh phúc hơn. Bác dâu anh là người mẹ hiền từ nhất mà anh từng gặp, tình yêu của bà đối với anh còn vượt xa cả tình yêu bà

dành cho con ruột. Bà có thể cài giúp anh cúc áo cài sao; hồi nhỏ bạn

đánh bị thương, bà vừa bôi thuốc vừa đau lòng tới rớt nước mắt; khi họp

phụ huynh, bà ăn mặc cao quý dắt tay anh tham dự; anh thi đạt kết quả

loại ưu, bà sẽ phấn khởi luộc món ốc đồng anh thích ăn nhất, còn đem

bảng thành tích anh cầm về khoe khoang khi gặp người khác! Khi đó anh

mới ngạc nhiên phát hiện, hóa ra không phải tất cả các bà mẹ đều hàng

ngày trang điểm xinh đẹp quan tâm niềm vui bản thân. Hóa ra một tờ thành tích đạt loại ưu tú đã có thể đổi lại lời khen ngợi của bậc cha chú. Từ đó trở đi, mỗi lần anh đều bắt mình đứng thứ nhất, vì anh thích thấy

bác dâu tự hào vì anh……” Lãnh Vũ Hiên dịu dàng nhớ lại quá khứ, trong

mắt có nỗi nhớ vô bờ, “nếu anh nói cả đời anh có mối hận suốt đời nào,

vậy thì chính là kỳ nghỉ hè năm thứ 2 đại học, bác dâu gặp tai nạn xe,

mà anh lại không thể nhanh chóng về gặp bác lần cuối vì đi leo núi ngắm

cảnh.”

“Việc đã qua thường phải học cách cởi bỏ những điều trong lòng, hơn

nữa anh còn may mắn hơn em, ít ra anh từng được bà tự hào vì anh, đây

cũng là một kiểu báo đáp với sự cực khổ của bà.” Chẳng trách tư liệu tổ

thám tử nói Lãnh Vũ Hiên từng đạt giải quán quân leo núi hồi đại học,

cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì từ đó về sau không bước chân vào

hoạt động này nữa, hóa ra tất cả đều vì nhớ đến bác dâu anh, “Em luôn

muốn ông trẻ, bà trẻ tự hào vì em, nhưng ——”

“Nhưng, em còn có mẹ Tú Trung của em!” Lãnh Vũ Hiên ngắt lời Tiếu

Trác, nói tiếp, “Anh thường nghĩ, lúc đầu nếu không có mẹ Dư Tú Trung và Tiếu Kỳ, chắc em căn bản không để ý tới mệnh lệnh bắt lấy anh của Tiếu

Thiên Hào.”

“Đương nhiên, nếu không có họ, ai thèm quan tâm sự sống chết của ông

ta?” Tiếu Trác nhẹ nhàng cười, “Mẹ Tú Trung luôn đặt em ở vị trí đầu

tiên. Anh hai nói anh rất cảm ơn mẹ Tú Trung coi em như con ruột, nhưng

em cảm thấy lời này không đúng, vì trong lòng mẹ Tú Trung, chúng em là

mẹ con ruột, tình yêu của bà đối với em là tình yêu xuất phát từ nội tâm của một người mẹ đối với con gái ruột—— chân thành lại vô tư. Vì em, bà có thể hiền lành, tao nhã, vì em bà có thể nhe nanh múa vuốt dựa vào lý lẽ tranh luận với ông chồng yêu. Ngoài ông trẻ, bà trẻ đã mất, chưa có

ai từng quan tâm em! Nhưng Kỳ Kỳ, nó lương thiện như một thiên sứ, có

thời gian là nó thường dính vào em lảm nhảm không ngừng, nó thường nói

“chị không thích nói cũng không sao, em nói giúp chị!”

“Ha ha…. Lời này k


XtGem Forum catalog