
hững người thân, vậy thì —— hi hi, trước mắt anh hiện ra hình ảnh Tiếu Trác dính lên người anh, cùng anh xem ti vi, anh cùng
Tiếu Trác cùng làm cơm trong phòng bếp…….
“Ôi——” Thở dài, sau khi giấc mộng rời đi, chỉ còn lại thực tế, sự
thật là thái độ của Tiếu Trác đối với Tiếu Thiên Hào còn tốt hơn đối với anh gấp chục lần. Day day huyệt thái dương, anh ra sức tiếp tục vùi đầu vào đống công văn, trước tiên có lẽ cứ đúng giờ tan làm về nhà tiếp
nhận “khiêu chiến” của bà xã mà cố gắng vậy!
Khi Lãnh Vũ Hiên mệt mỏi bận rộn xong công việc, vội vàng trở về nhà
Tiếu Trác, mọi thứ trước mắt khiến anh vừa mừng lại vừa lo. Tuy mấy ngày gần đây Tiếu Trác không làm thêm tới đêm khuya, nhưng bình thường tan
làm cô đều ăn cơm ở nhà Tần Như đối diện, tán gẫu, tắm xong mới trở về
rắp tâm gây hấn hoặc dứt khoát ngã đầu đi ngủ. Sao hôm nay lại có thể từ bi bày biện đầy một bàn các món ăn đầy mùi thơm trong phòng khách chứ?
Anh vội vàng ngẩng đầu kiểm tra kỹ lưỡng trần nhà. Chắc chắn mặt trời hôm nay không hạ xuống trần nhà anh, xem ra đây không phải là ảo mộng!
Lãnh Vũ Hiên thấy lòng ngọt ngào, vồi vàng đặt túi công văn xuống, cởi
vest, mừng khấp khởi vào phòng bếp, “bà xã, em đang làm gì thế?”
Vừa đem cá thạch ban bỏ vào nồi hấp, sau khi Tiếu Trác bắn cho ánh
mắt “anh không có mắt à” cho Lãnh Vũ Hiên, quay người vội xương sườn
nướng xong bưng ra khỏi phòng khách.
“Để anh, để anh!” Lãnh Vũ Hiên vội vàng đón bát, từng bước nhỏ đặt
xương sườn thạch anh lên bàn đầy ắp thức ăn thơm lừng trong phòng khách, “Bà xã, đừng làm nữa. Những thứ này đủ cho chúng ta ăn rồi!” Thấy Tiếu
Trác còn bận pha tương, Lãnh Vũ Hiên cảm động nói.
“Có biết làm cá chình không?” Không quan tâm sự xúc động của Lãnh Vũ
Hiên, Tiếu Trác vừa bận các loại gia vị đặt vào trong bát, vừa lạnh lùng hỏi.
“Biết, rất nhiều món anh đều biết làm!” Thời đại họi anh luôn tự mình làm ba bữa, biết rất nhiều việc nhà.
“Làm xong, chặt thành khúc, đặt vào trong nước tương em vừa pha.” Cô
có quyền uy hạ lệnh, bưng nhân thịt đã làm xong và vỏ bánh cảo ra khỏi
phòng bếp. Vừa nãy làm món cá thạch ban, mùi tanh nồng của nó suýt khiến cô nôn, may mà bây giờ có người không bị phản ứng của việc mang bầu làm giúp
“Được, không sao, đưa cho anh!” Anh vội xắn tay áo lên theo lời dặn
dò của Tiếu Trác đem cá chình trong túi ra mổ bụng. Sau khi chặt xong,
anh thích thú ra khoe tài với Tiếu Trác đang gói bánh sủi cảo ngoài
phòng khách, “anh đều làm xong rồi, bà xã à! Còn việc gì cần anh giúp
không?”
“Đem thớt gỗ và dao thái rửa sạch ba lần!” Cô không chịu được mùi tanh.
“Rửa 3 lần? Ha ha……bà xã, em sạch sẽ quá đấy!” Lãnh Vũ Hiên lại vào
phòng bếp, sau khi rửa xong lại chạy ra hỏi, “còn dặn dò gì không, bà
xã?”
“Em cần rượu vang đỏ.”
“Rượu vang đỏ?” Đúng rồi, tốt nhất là thắp thêm 2 ngọn nến, như vậy
mới đủ romantic! Lãnh Vũ Hiên lập tức rút điện thoại, “ở công ty anh có
chai rượu vang 6,7 năm, anh kêu lái xe đi lấy.”
“Em muốn 6 chai!”
“6 chai?” Lãnh Vũ Hiên nhíu mày, anh không nhớ từng thấy qua Tiếu
Trác uống rượu bao giờ, “Em sẽ uống say mất …… Có điều, không sao!” Thấy Tiếu Trác dựng thẳng lông mày, Lãnh Vũ hiên vội vàng nói trước khi cô
nổi giận, “Tự anh đi lấy, trong kho rượu nhà em rể anh Âu Dương Lỗi cất
rất nhiều rượu quý!” Anh vừa nói vừa thay quần áo, giày, “Rất nhanh
thôi, anh lập tức đến đó, em chờ anh!” Hi hi, uống rượu say cũng tốt,
tiẹn cho anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn —— không —— đúng, là
tiện cho anh nhân cơ hội chăm sóc vợ mình.
“Đồ ngốc.” Nhìn bóng dáng Lãnh Vũ Hiên rời đi, Tiếu Trác nhìn đồng hồ hình con nhện treo trên tường, bất giác nhanh tay gói bánh sủi cảo.
Sau khi Lãnh Vũ Hiên cứ tự cho mình là đúng đắc ý huýt sáo, tay trái
cầm rượu vang đỏ, nến, tay phải ôm một bó hồng xinh tươi hào hứng lấy
chìa khóa mở cửa, mọi thứ trước mắt khiến anh ngạc nhiên há hốc miệng.
“Vũ Hiên, sao đi lâu thế?” Tiếu Trác cười nũng nịu như con chim nhỏ
dựa vào người, bước lên trước kéo tay Lãnh Vũ Hiên, nói nhỏ mệnh lệnh,
“ngậm miệng a nh vào, cười đi, hoang nghênh cuộc viếng thăm của mọi
người.”
“A! Ông ngoại, cậu, mợ, Mark, George, mọi người đều đến cả rồi!” Lãnh Vũ Hiên nghe lời ngậm miệng, mỉm cười bước lên phía trước ôm, bắt tay,
chào hỏi 一一 mọi người. Anh sớm nên biết vợ mình không phải loại phụ nữ
có thể mang lại cho đàn ông sự kinh ngạc vui mừng và ảo tưởng!
“Hy vọng chúng ta không quấy rầy cuộc sống của hai đứa.” Lý Lan chu đáo cười nhìn nến và hoa tươi trong tay Lãnh Vũ Hiên.
“Không có, không có. Con và Trác Trác luôn mong mọi người tới chơi.
Hoa tươi này là dành tặng mợ. Nến này —— con mua phòng khi sự cố đường
dây.” Lãnh Vũ Hiên lúng túng tặng hoa cho Lý Lan, đặt nến sang một bên,
trong lòng nhớ tới câu nói bỏ lửng học vấn có phần thâm sâu của dân gian Trung Quốc mà bà Lưu từng nói qua “Cái gì mà quang gánh một đầu nóng”,
tuy anh không nhớ nguyên câu, nhưng câu nói bỏ lửng này thích hợp nhất
để hình dung bản thân lúc này.
Sau khi cơm no rượu say, cả nhà đều ngồi quây quần vừa ăn hoa quả vừa nhàn nhã tán