
biết tan thành bong bóng trong tương lai. . . . . .
Cô tình nguyện một người cô đơn, cũng không cần đoạn hôn nhân không có tương lai này. . . . . .
Lòng của cô từ trước đến giờ đều mềm mại, thậm chí là nhát gan, cô nghĩ, đây là chuyện duy nhất đời này cô quyết đoán, hoàn toàn thực tế anh đã
nói – là chính cô.
Là đúng hay sai, đều là cô lựa chọn, không có hối hận được nữa.
Chỉ là cô thật, thật không muốn, anh sẽ liều chết không cùng cô ly hôn
như vậy, sau khi ở riêng, còn có thể thường thường tới tầng lầu cô làm
việc để nhìn cô, hỏi về tình trạng cuộc sống của cô, quá tốt phải không, khiến cho cô càng khó có thể không yêu anh. . . . . .
Đang lúc cô cúi đầu đi bộ thì trưởng phòng Lưu vỗ vỗ vai của cô, nói với cô: "Này, chồng em tới tìm em."
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, cùng Giang Thánh Tu bốn mắt nhìn nhau --"Em phải nghỉ việc?"
Gương mặt tuấn tú của Giang Thánh Tu chìm xuống, không thể nào tiếp thu
được quả bom cô đột nhiên ném cho anh, khiến cho anh vốn là mong đợi
nhìn thấy cô sẽ làm tâm tình mình tốt lên, bị cô làm cho nổ một giọt
cũng không dư thừa.
Cô muốn từ chức? Vậy làm sao có thể, cuộc sống bọn họ hiện tại chỉ có thể gặp nhau trong công ty!
Bị anh dùng khí thế mạnh mẽ hỏi như vậy, Lục Tâm Đồng có chút sợ, không
nhịn được lui lại mấy bước, nghĩ bắt lại tay của trưởng phòng Lưu.
Trưởng phòng Lưu lại đem cô đẩy tới trước mặt anh. "Sợ cái gì, vợ chồng
các em thật tốt nói một chút." Nhìn nét mặt muốn giết người của giám đốc Giang, cô mới không muốn đụng vào cơn bão này đây, lách người đi trước!
Không có ai cứu được cô, Lục Tâm Đồng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt gật đầu. “Uhm, em từ chức."
Giang Thánh Tu cơ hồ là cực kỳ gắng sức kiềm chế, mới không có ở trước
mặt cô la hét. "Ở chỗ này làm việc có cái gì không tốt?" Anh cắn răng
nói, toàn thân bắp thịt căng thẳng vì tức giận.
Không tốt, không có chút nào tốt cả, cô muốn độc lập, còn nữa, cô muốn cách xa anh một chút. . . . . .
Lục Tâm Đồng lấy dũng khí nhìn thẳng anh nói: "Em không muốn dựa vào
quan hệ với anh để lấy công việc ở đây. Xin lỗi, em còn có việc bận
rộn!" Nói xong, cô vội vã tránh ra phạm vi nhìn của anh.
Giang Thánh Tu nghĩ bắt lại cô, lại chỉ phất đến vài sợi tóc của cô, cứ
như vậy nhìn cô chạy đi, nhìn tay mình không bắt được còn lơ lửng giữa
không trung, trong lòng vừa căm phẫn lại khó chịu.
Cô nói cô không muốn dựa vào quan hệ với anh để lấy công việc chỗ này,
cô cứ như vậy muốn cùng anh cắt hết quan hệ, ngay tại trong công ty cũng không muốn nhìn thấy anh sao? Cô còn đi được gấp thế kia, một bộ cực sợ anh sẽ đuổi tận theo không buông, chỉ là cô sẽ thoát không nổi anh, bởi vì anh tuyệt đối sẽ không ký tên ly hôn!
Sau khi Lục Tâm Đồng tự xin nghỉ việc, thời gian trôi qua rất nhanh, hai tháng lại qua, trong thời gian này, cô thuận lợi thi đậu bằng lái, phải nói chuyện không thuận, chính là việc cô tìm việc làm vẫn vấp phải trắc trở đi!
Tìm một tháng, mới tìm được công việc trợ lý hiện nay của cô, cũng bởi
vì ông chủ đối với cô rất tốt, rất muốn nghĩ thầm bồi dưỡng cô, cho nên
anh rất quý trọng phần công việc này, nghĩ thử cố gắng xem một chút.
Về phần cô và Giang Thánh Tu. . . . . . Hôn nhân của bọn họ trở nên hữu
danh vô thật, chỉ là, cô luôn là sẽ nhận được điện thoại cùng tin nhắn
của anh, trời có bão, anh còn trực tiếp chạy tới nhà mẹ cô tìm cô, hỏi
cô có hay không chuẩn bị xong việc phòng tránh, anh đối với cô hình như
có quá mức chấp nhất, quyết định chủ ý không cùng cô ly hôn.
Cô không hiểu, anh không phải là không yêu cô sao? Tại sao cũng ba
tháng, nội tâm anh còn không chết? Anh có biết hay không, như vậy sẽ làm ý chí của cô không kiên định . . . . . .
Bởi vì coi như ở riêng rồi, cô thật ra thì vẫn là rất thích anh, anh đối với cô càng tốt, cô liền càng nghĩ trở lại bên cạnh anh, nhưng khi bọn
họ tách ra trong ba tháng này, cô rất tỉnh ngộ học tập rất nhiều chuyện, cô nếu là mềm yếu như vậy trở lại bên cạnh anh, cố gắng của cô trở
thành cái gì, cô không muốn rút lui nửa đường. . . . . .
Hơn nữa thật vất vả cô học được tính độc lập, cũng cảm thấy cuộc sống
trước mắt rất tốt, không muốn thay đổi lần nữa, cũng không có hơi sức
một lần nữa tranh thủ tình yêu của anh. . . . . .
"Nguy rồi, tại sao xe lại không chạy?" Cô lái xe đến một nửa thế nhưng
lại gián đoạn rồi, cô còn chưa có gặp qua loại sự cố này, nhất thời hốt
hoảng, làm thế nào, làm thế nào mới tốt đây. . . . . . Cô bỗng chốc nghĩ đến cô còn có điện thoại di động, vội vàng xin xe cần cẩu tới kéo treo
ngược.
Sau khi gọi xong, cô thở phào nhẹ nhõm, xe cần cẩu hai mươi phút sau sẽ
tới, nhưng cô tâm tình chợt nặng nề, bởi vì về sau sẽ gặp phải những
chuyện không phải chỉ có như vậy mà thôi, cô cũng không phải sợ thất
bại, chỉ là. . . . . . Cảm thấy thật cô đơn, rất tịch mịch.
Nhìn cô tựa như rất dũng cảm đã nếm thử các loại sự tình, nhưng, một
người một mình chiến đấu hăng hái, bên cạnh không có bất kỳ người nào
làm bạn nàng, còn là sẽ cảm thấy như đưa đám a, hơn nữa vào lúc này, cô
càng muốn nghe thấy âm thanh của Giang