Disneyland 1972 Love the old s
Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323152

Bình chọn: 7.00/10/315 lượt.

, anh sẽ không

đi. Dù sao về sau, anh chỉ muốn ở nhà trồng hoa, nuôi con.”

… Tần Vũ Tinh im lặng, nói: “Anh muốn làm lắm phải không, bạn học Hạ Thiên?”

“Ừ.”

“Đi đi. Công việc mà…” Tần Vũ Tinh thoải mái nói.

Hạ Thiên sửng sốt, híp mắt nói: “Để em nói lời không muốn cho anh đi khó lắm hả?”

Tần Vũ Tinh ngẩn người ra: “Anh tức giận cái gì? Em thấy anh rất muốn đi… Ưm

~~~~(>_<)~~~~" Hạ Thiên chận lại miệng cô lại rồi.

Thật lâu sau, Tần Vũ Tinh hít thở không thống, nằm trên ngực anh, nói: “Lần nào cũng dùng chiêu này.”

“Anh không đi!” Hạ Thiên nói.

“Không đi thì không đi…” Tần Vũ Tinh ừ ừ trả lời. Thật là một đứa trẻ kỳ cục, thích chơi trò được giữ lại.

Nói thẳng ra sẽ chết à?

“Về sau anh không muốn gì hết, ở nhà chơi thôi!” Hạ Thiên nghiến răng nói.

“Được.” Tần Vũ Tinh còn có thể nói cái gì, vốn là anh đã tự mình quyết định hết rồi.

“Ỷ lại em, đừng hòng ném anh ra ngoài.” Hạ Thiên lại cắn cắn trán của cô.

……

"Reng reng reng." Điện thoại vang lên, Tần Vũ Tinh nhận, nói: "Alô"

“Tiểu Tinh hả, con ở bên ngoài?”

Tần Vũ Tinh vội vàng đẩy Hạ Thiên ra, quay người lại đẩy cửa đi vào: “Con chưa đi đâu cha.”

“Ừ, cha ở lại với mẹ một đêm. Ngày mai không có chuyện gì thì xuất viện.”

“Dạ. Con về trước đây, sáng sớm mai đến làm thủ tục.”

“Giữa trưa đi. Con trông chừng khoảng 11 giờ, để bác sĩ làm kiểm tra tổng quát cho mẹ con.”

Cha Tần lo lắng nói: “Tất cả đều là lỗi của cha, chọc giận mẹ con.”

“Được rồi, chuyện qua rồi không nhắc lại nữa.” Tần Vũ Tinh an ủi cha mấy câu.

“Ừ, con về trước đi. Trong nhà có gà đen không? Nếu không thì đi siêu thị mua một, hầm một ít canh.” Cha Tần dặn dò.

“Yên tâm đi, giao hết cho con!” Tần Vũ Tinh vỗ ngực cam đoan: “Cha à, ngoan ngoãn nhận sai, đền bù cho mẹ.”

“Biết rồi. Nhờ con dạy cha, con nít ranh.” Cuối cùng cha Tần cũng có thể cười được một chút.

Tần Vũ Tinh hít sâu một cái, đóng cửa lại thì thấy Hạ Thiên đang đứng bên

cạnh, nghiêng người chờ cô. Cô nghiêng đầu nói: “Hạ Thiên, đưa em về

nhà.”

“Tuân lệnh!”

Tần Vũ Tinh đi chưa được hai bước thì đã bị người sau lưng ôm lấy. Cô đá chân, nói: “Đừng như vậy, đang ở nơi công cộng.”

“Yên tâm, trời tờ mờ sáng, trừ người chết ra, phòng bệnh ở bệnh viện không có ai.”

……

Hai người tranh cãi ầm ĩ tới khi về tới nhà. Hạ Thiên giương mắt nhìn Tần Vũ Tinh, chờ đợi sự mời mọc của cô.

Tần Vũ Tinh chịu không nổi bộ dạng đáng thương của anh, nói: “Được rồi. Dù sao cha mẹ em không có ở nhà, anh ở lại đi.”

“Tốt quá. Ngày mai rồi.”

……

“Hôm qua em nói anh có thể đến nhà em mừng năm mới… Em không cầu hôn à?”

“Ai cầu hôn hả!” Tần Vũ Tinh tức giận nói.

“Anh cầu hôn em đó.” Hạ Thiên cong khóe môi: “Anh có mang theo nhẫn!” Anh

móc một cái hộp màu trắng từ trong túi áo ra, bộ dạng khát khao được

chấp nhận: “Nhìn thử đi.”

Tần Vũ Tinh nhịn không được mỉm cười, mở ra, một viên kim cương màu hồng phấn.

“Bao lớn?”

“Kim cương thô ba ca-ra. Vài năm trước anh đi quay phim ở Nam Phi mua được.

Lúc đó cảm thấy rất đẹp mắt, đầu năm vừa mới đưa người ta gia công hoàn

chỉnh rồi.”

“Tính toán giỏi thế, chuẩn bị lâu như vậy?” Tần Vũ Tinh nhíu mày.

“Ừ, dù sao sớm muộn gì cũng dùng tới.” Hạ Thiên thản nhiên nhìn cô, ánh mắt lưu luyến si mê: “Em nợ anh, lấy thân đền đáp đi.”

… Mặt Tần Vũ Tinh nóng lên, cúi đầu nói: “Trứng thối!”

“Anh vốn không phải là người tốt lành gì. Chúng ta cưới xong thì có thể rời

khỏi Trung Quốc. Em đi đâu anh đi đó. Nếu như em muốn đi du học nước

ngoài, vậy thì cùng nhau đi học. Căn bản văn hóa của anh thấp kém, em có thể giúp anh học thêm.”

“Cho anh một khóa bồi dưỡng giải phẫu cơ thế nhé?” Tần Vũ Tinh cười xấu xa.

“Giải phẫu thì dẹp đi…” Hạ Thiên híp mắt lại, kề vào lỗ tai nói: “Khóa cơ thể con người thì có thể học chung.” Tay anh không thành thật, vòng qua Tần Vũ Tinh sờ loạn: “Có thể làm khuôn mẫu cho nhau…”

“Khốn kiếp!” Tần Vũ Tinh bật cười.

“Có muốn hoa không?”

“Cái này anh cũng có?”

“Trong xe có, bất quá chỉ có một bó, keo kiệt quá. Ngày mai trên đường tới bệnh viện sẽ mua.”

“Thật sự là nên rèn sắt khi còn nóng. Anh lại còn muốn lừa phỉnh em, có phải

không?!” Tần Vũ Tinh hất cằm lên, hồi tưởng lại đoạn đường hai người đi

tới với nhau. Có thể nói Hạ Thiên chính là từng bước rung động trái tim, không ít tính toán. Từ thân đến tâm, hôm nay nói đến hôn nhân…

“Đúng rồi, ngày mai dì xuất viện, em muốn nấu canh sao? Lúc anh còn nhỏ đã

thấy mẹ hầm canh gà là phải hầm trắng đêm, như vậy hương vị sẽ rất ngon, lại có giá trị dinh dưỡng. Nhà em có nồi đất không?”

Tần Vũ Tinh ngạc nhiên nói: “Không phải anh là cô nhi sao?”

“Ừ, nhưng anh cũng từng có cha mẹ.”

Tần Vũ Tinh nhìn anh, dè dặt cận thận hỏi: “Bây giờ bọn họ…”

“Đã chết rồi.”

“À. Chúng ta đi nấu canh… Trong tủ lạnh còn lại rất nhiều đồ, nguyên cả con gà đấy.” Cô lập tức nói sang chuyện khác, sợ đụng chạm đến nỗi đau của

Hạ Thiên.

“Đồ ngốc!” Hạ Thiên tùy ý nói, xoa xoa đầu cô: “Tìm nồi trước. Dân quê dùng than thay bếp lò. Người thành phố dùng nồi đất hầm

canh cũng được đó.”

“Ừ đây nè. Hạ Thiên, cái gì anh cũng biết,

giỏi thật đấy.” Tần Vũ Ti