Teya Salat
Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323274

Bình chọn: 8.00/10/327 lượt.

ngồi xuống bên cạnh ghế dựa, tay

phải bóp lấy cằm Tần Vũ Tinh, thấp giọng nói: “Em có tin anh sẽ làm thịt em ngay tại đây không?”

Mặt mày Tần Vũ Tinh nóng lên, giận dữ nói: “Anh dám xài chiêu này!”

……

“Anh mới vừa làm ầm ĩ thì em đã ra tay rồi.” Hạ Thiên ấm ức nói: “Bất quá

anh chỉ tạm thời không cho em thăm hỏi đám bạn bè thôi mà, em lại ngang

nhiên đưa anh vào sổ đen. Em còn làm gì nữa hả?”

“Sổ đen điện thoại.”

“! ! !”

“Sổ đen QQ…”

“Em giỏi lắm Tần Vũ Tinh!” Hạ Thiên nổi giận, nhưng phải kiềm chế. Anh kéo

tay Tần Vũ Tinh ra, thật lâu sau mới cúi đầu cắn xuống miệng cô một cách hung dữ: “Anh thật sự là nợ em mà…”

Tần Vũ Tinh nhìn anh chăm chú, không hiểu vì sao tranh cãi mà dường như không hề tức giận.

Cô cắn cắn môi, hỏi: “Anh nguyện ý thiếu nợ em cả đời không?”

Hạ Thiên ngẩn người ra, hồi lâu mới nói: “Em đang cầu hôn hả?”

…… Tần Vũ Tinh hoàn toàn không biết trả lời ra sao.

Đèn phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ đi ra nói: “Không chuyện gì đáng ngại. Tôi nghi ngờ mạch máu nơi tim của bệnh nhân bị tắt nghẽn, nếu không hô hấp

sẽ không đột nhiên không thông, đề nghị năm sau cho dì làm kiểm tra sức

khỏe toàn thân.”

“Cám ơn bác sĩ. Kế tiếp chúng tôi phải cần phải chú ý những gì vậy?”

“Thật ra không phải chuyện lớn gì. Chỉ là tạm thời thiếu dưỡng khí, đưa đến

ngất xỉu. Tần Vũ Tinh, cô không nhận ra tôi ư? Bác sĩ Hoàn…”

Tần Vũ Tinh ngây người: “Hả?”

Hạ Thiên khoác tay lên vai cô, nói: “Cô ấy có thể nhớ được ai chứ?”

Ngoại trừ Mục Vũ Sâm… Ngực Hạ Thiên nhói đau. Bác sĩ áo trắng lắc

đầu cười cười: “Ba người chúng ta là bạn học cũ! Tôi còn học chung lớp

với cô đấy. Sau đó cô tiếp tục ở lại Nhất Trung, Hạ Thiên thôi học,

thành tích của tôi không khá nên phải tới khu vực trọng điểm thứ năm

mươi*. Đại học y Thủ Đô so với sinh viên suất sắc của đại học y Bắc Kinh thì làm sao bằng. Về sau liên lạc thường xuyên nhé.”

(*Mình có

người bạn Tàu, nói trường học ở những thành phố của Trung Quốc chia

thành vùng/khu. Tần Vũ Tinh học ở Nhất Trung là một trong những trường

hạng nhất. Người bạn này học trường được xếp thứ năm mươi)

Tần Vũ Tinh trả lời quanh co, cuối cùng cũng không nhớ được người kia là ai.

Đột nhiên cô phát hiện, thời niên thiếu của cô, trỗng rỗng, giống như chỉ tồn tại mỗi một mình Mục Vũ Sâm.

“Đi thôi, vào thăm mẹ em.” Hạ Thiên kéo tay cô đi về phía trước.

Tần Vũ Tinh vẫn không nhúc nhích, dùng sức kéo Hạ Thiên lại. Cô ngẩng đầu

lên, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, Hạ Thiên.” Hình như cô có rất nhiều

điều muốn nói, nhưng lại khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt rõ ràng.

“Cô ngốc, sao thế?” Hạ Thiên còn chưa dứt lời, Tần Vũ Tinh liền lao vào

ngực của anh, thì thầm: “Từ nay về sau, em nhất định sẽ đối xử với anh

rất tốt, Hạ Thiên.”

Lồng ngực Hạ Thiên dâng tràn một cảm giác ngọt ngào, khóe môi không tự chủ được cong lên: “Ngốc quá!”

“Nếu em lại còn khiến anh đau khổ, anh nhất định phải nói với em, ngàn vạn

lần đừng cãi lộn ầm ĩ với em.” Tần Vũ Tinh lau mắt, nức nở nói.

Hạ Thiên hôn nhẹ lên trán cô một cái, chăm chú nhìn cô: “Em biết không,

được ở chung với em chính là mộng ước cả đời này của anh.”

“Đừng nói nữa, càng nói càng đau…” Càng cảm thấy mình đã từng quá tàn nhẫn, rất quá đáng.

Hai người đi vào phòng bệnh, mẹ Tần đã mở mắt, nhưng tinh thần vẫn không đỡ hơn chút nào. So với mẹ Tần thích lải nhải, bây giờ bà trở nên hết sức

trầm lặng.

“Mẹ, uống nước đi.” Tần Vũ Tinh ngồi bên giường, nói khẽ.

Cô nhìn mẹ Tần đang nhìn chằm chằm Hạ Thiên, do dự nói: “Xe con bị hư rồi, là Hạ Thiên đưa mẹ đến bệnh viện. ᶁiễɳðàɳl€qu¥đ©n Nếu mẹ vẫn không muốn gặp anh ấy, con sẽ bảo anh ấy ra ngoài.” Cô vẫy vẫy tay, Hạ Thiên lập

tức phối hợp gật đầu, quay ra cửa.

“Trở lại đây.” Mẹ Tần nói một cách khó nhọc.

Hạ Thiên dừng bước lại, thấy Tần Vũ Tinh gật đầu, bước trở lại.

“Đàn ông, không ai tốt cả.”

……

Hạ Thiên đứng lên, ra hiệu bằng miệng với Tần Vũ Tinh: “Anh nên ở ngoài thì tốt hơn…”

Tần Vũ Tinh nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của anh, không nhịn được, cong khóe

môi. Cô vuốt ve khuôn mặt mẹ, cúi đầu nói nhỏ: “Tất cả sẽ qua thôi.”

Nửa đêm cha Tần chạy tới, trên mặt ông có vài vết cào, dáng vẻ chật vật lôi thôi.

“Phòng kia, ngài là...” Ông nhìn thấy Hạ Thiên bên ngoài phòng bệnh, có chút hoang mang.

Hạ Thiên đỏ mặt lên, lần đầu nhìn thấy cha vợ tương lai lại trong hoàn

cảnh này. Về sau không biết cha vợ có để bụng không? Chuyện mất mặt như

thế này…

“À, không sao. Đây có phải là phòng riêng săn sóc đặc

biệt không? Không phải, 102 mà, đây là người thân của ngài sao? Vậy có

thể là tôi tìm lầm rồi.”

“Không không không, ngài không sai. Vũ Tinh đang ở bên trong.”

Cha Tần hơi há miệng ra, ngạc nhiên, đẩy cửa bước vào.

Tần Vũ Tinh quay đầu lại, đưa ngón tay lên môi: “Xuỵt…”

“Mẹ vừa mới ngủ.”

“Ừ.”

“Cha có khỏe không?” Tần Vũ Tinh nhìn vẻ chật vật lôi thôi của cha.

“Ôi, cũng may là Điền Phương có ở đó.”

Tần Vũ Tinh khinh thường quay đầu đi nói: “Nếu không phải là chị ta, người

kia chưa chắc có thể tìm được phòng bao của chúng ta. Tốt hay xấu phải

đợi xem đã.”

‘Tiểu Tinh, con nói