
?
Trong lòng Ôn Hinh cười lạnh một tiếng, ngoài mặt lại biểu hiện vui vẻ giống y như ông Lệ.
Đặng Lị ngồi đối diện Lệ Đông Nhất, vẻ mặt hơi tiều tụy, lại chỉ miễn cưỡng mỉm cười phụ họa theo.
Lệ Đông Nhất nghiêng về một bên, gắp thức ăn bỏ vào chén cho Nam Hợp.
***
Tân Đồng vừa tạm biệt Nam Hợp và Lệ Đông Nhất không lâu, cũng an vị trên xe về Dung Trấn.
Cô là người gốc An Huyền.
Mười tuổi rời khỏi An Huyền, đến Dung Trấn.
Mười tuổi đã là cái tuổi không còn nhỏ, cũng đủ để một người nhớ rất nhiều chuyện.
Ví dụ như cố hương.
Nhưng trong lòng Tân Đồng lại xem Dung Trấn là quê hương của chính mình.
“Này Đồng Đồng.”
Tân Đồng xuống xe, lại đi thêm một đoạn đường mới đến nhà.
“Chào thím.” Tân Đồng để đồ đạc xuống, lấy chìa khóa mở cửa.
“Ba cháu đi đến vườn ươm
rồi, hai ngày qua ươm không ít giống mới, chú cháu cũng ở bên đó thử
giống.” Người nói chuyện là hàng xóm nhà cô, “Hay là thím đi nói một
tiếng với ba cháu, để ông ấy về nha?”
“Đừng thím, không cần làm phiền đâu,” Tân Đồng xua tay, “Thím bận thì đi đi, cháu ở nhà đợi là được rồi.”
Trong sân được quét dọn khá sạch sẽ.
Cây hồng giữa sân trĩu
quả, như mấy đèn lồng nho nhỏ sáng lấp lánh, trong chiếc sọt kế bên gốc
cây đã chất đống những quả hồng chín mọng.
Tân Đồng để mấy thứ trong tay xuống, cởi áo khoát, đi xuống nhà bếp xem thử có gì ăn không.
Vét cơm trong nồi, vừa mới rửa mớ rau xong, Tân Đồng chợt nghe thấy có người đi vào nhà.
“Đồng Đồng,” Tân Chí phủi tay, “Mau mau để xuống, để ba làm cho.”
“Ba, con làm được mà.”
Một tháng cô về nhà khoảng ba bốn lần, chỉ là nấu bữa cơm thôi mà, đâu có mệt gì chứ.
Tân Chí vẫn giật lấy, rửa tay xong, đặt rau lên thớt thái cộc cộc xong, vừa nói với Tân Đồng,
“Đứa con gái này, về nhà cũng nên gọi một cú điện thoại chứ, làm ba
không chuẩn bị được gì.” Nói xong, dường như ông nhớ tới gì đó, nhảy
cẫng lên, “Để ba đi mua chút thịt bò, hôm qua thím con vừa mới cho con
gà, ba để trong ngăn đá tủ lạnh đó, giờ lấy ra xả đông rồi làm ăn luôn.”
“Ba,” Tân Đồng chớp chớp mắt, “Khỏi làm nhiều vậy đi, lát nữa con phải về liền.”
Vừa đi vừa về cũng mất ba bốn tiếng ngồi xe, cô chỉ có thể ở lại một lát.
“Lần này không ở nhà được một ngày sao?” Tân Chí di chuyển vòng vòng trong bếp, nhìn xem có cái gì có thể làm không.
“Dạ không, con muốn, con muốn thăm mẹ nên về thôi.”
Tân Chí hiểu, ông gật đầu, “Cũng được.”
Ông không để Tân Đồng động tay vào, đưa cho cô bưng một rổ hồng, “Đây là hồng giòn con thích ăn đó.”
Tân Đồng đón lấy, dùng
dạo gọt bỏ vỏ, cắn một miếng thật to, lại đắc ý nói. “Lần sau có gọi
điện thoại nữa, con phải khoe với Niên Niên mới được.”
Trước kia, khi Tân Đồng ở ngoài học đại học, khó được về nhà một chuyến, đương nhiên bỏ lỡ mùa hồng chín.
Tân Niên Niên mỗi lần gọi điện thoại cho cô, đều cười rất chi là đắc ý, vừa vừa ăn vừa chép miệng lớn tiếng.
Tân Chí muốn gửi hồng lên cho cô, Tân Đồng chỉ nói không cần.
Bản thân quả hồng không phải là loại quả đắc tiền, nói không chừng bưu phí còn mắc hơn.
Gần trường học cũng có bán, Đồng Dao biết cô thích ăn, mỗi lần đều mua một giỏ.
Cô cười Đồng Dao có phong cách nhà giàu mới nổi, Đồng Dao mượn cớ diện mạo anh bán hồng đẹp trai, rất đáng để cô chi tiền. Vì thế, một giỏ hồng xách đi xách lại, vẫn
không tránh được bị hư một mớ.
Nhưng ăn thế nào cũng không bằng hương vị hồng nhà mình.
“Hai đứa thật là.” Tân Chí lắc đầu, mặt có vẻ không biết làm thế nào, mỉm cười xoay người vào trong bếp.
Tân Đầu chú ý thấy tóc
mai hai bên thái dương của Tân Chí đã điểm bạc khá nhiều, trong lòng xót xa, hương vị ngọt ngào của quả hồng cũng không lấn át được chua xót
dâng lên.
Cô nhận thấy bản thân thật sự không đủ tiêu chuẩn làm con.
Chuyện của Nam Hợp, rốt cuộc cô phải mở miệng thế nào đây?
Ăn cơm xong, Tân Chí và Tần Đồng ra cánh đồng hoa hái chút hoa.
Tân Chí tiếp xúc quen với hoa cỏ, đôi tay thoăn thoắt buộc hoa lại thành một bó vừa đẹp vừa chắc.
Trên bó hoa vẫn còn vương vài giọt sương, như được điểm xuyết thêm kim cương, trông rất đẹp.
“Đồng Đồng, con đi đi, ba không đi cùng con đâu.” Tân Chí nhìn ra dường như cô có nhiều lời muốn nói, chỉ đứng xa xa chờ cô.
Đường vẫn là đường bùn, bị gió thổi đông lại thành bừa đất, bước trên mặt vang lên tiếng lẹp bẹp.
Tân Đồng đi đến chỗ đó, chậm rãi ngồi xuống.
“Mẹ, con không biết phải
mở miệng thế nào,” Tân Đồng nhìn tấm ảnh trên bia mộ, nở nụ cười nhàn
nhạt, “con cũng không biết, nếu mẹ biết sẽ mắng con hay là vui mừng thay con.” Cô dừng một chút, “Đứa bé ấy vẫn còn sống mẹ ạ.”
“Trước kia, mẹ sợ không
ai chăm sóc con, hiện giờ mẹ có thể an tâm, Nam Hợp nó rất đang yêu và
hiểu chuyện, con, con rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc mẹ à.”
Đó là một tảng đá.
Cô không dám nói với bất cứ ai, chỉ dám nói ra ở chỗ này.
Vì sự tồn tại của Nam Hợp, tảng đá ấy lúc này chỉ còn là một đống sỏi nhỏ, dồn nén trong lòng cô, trong đầu cô.
Vẫn cứ không thoải mái,
rối rắm, khổ sở như trước, nhưng không còn khiến cô nghẹt thở, đè nặng
thần kinh của cô nữa, không còn khiến mỗi bước cô đi đều vô cùng gian
nan,