
khuôn mặt đỏ rần của Lệ Thịnh, nhìn lại quần áo của Tân Đồng không có vẻ gì là không nghiêm chỉnh, nhưng vẻ mặt cô thật sự rất nghiêm túc, nghĩ
đến đúng là cảnh tượng hiểu lầm, lúc này mới lướt qua Tần Đồng, cúi
người, đưa tay chạm vào trán của Lệ Thịnh.
Bà lấy điện thoại ra, vừa gọi điện thoại, vừa gọi tài xế đứng dưới lầu lên, “Cô Tân còn đứng đây làm gì?”
Giọng nói của Đặng Lị vẫn không tốt như cũ.
Tài xế và Đặng Lị nửa ôm nửa kéo Lệ Thịnh xuống lầu, đưa anh đi bệnh viện.
Cửa bị đóng ầm một cái,
trong tay Tân Đồng còn hơn phân nửa chai rượu trắng, không biết là năm
nào, trừ cái đó ra, túi xách, điện thoại, chìa khóa toàn bộ đều để ở bên trong, cách cô một cánh cửa.
Lệ Thịnh đã cho cô chìa
khóa của nơi này, cô đã chia ra một xâu riêng biệt, nghĩ đến khi cô có
thể đối mặt với anh, nói với anh tất cả mọi chuyện rồi sẽ trả lại cho
anh.
Hiện giờ xem ra, chuyện này e rằng sẽ không xảy ra được.
Tửu lượng của Tân Đồng không được tốt, phản ứng sau khi uống rượu lại càng khiến cho người ta tức lộn ruột.
Dù vậy, lúc cô phiền muộn tột cùng, vẫn sẽ uống trộm một chút.
Chiều hôm qua trùng hợp
là thời điểm cô phiền muộn, cô dứt khoát ngồi ở băng ghế ven đường, uống hết phần rượu còn lại trong chai, một giọt cũng không chừa.
Sau đó kìm nén một bụng, cuốc bộ về nhà.
Đi cho đến khi thành phố lên đèn, đi cho đến khi gió càng lúc càng ác liệt.
Lúc cô còn mấy phần tỉnh táo, vẫn luôn suy nghĩ, nếu cứ tiếp tục đi thế này, đi mãi đi mãi, thật là tốt biết bao?
Đáng tiếc, không có người cùng đi với cô.
Đi đến nơi mình sống, cô mới nhớ ra mình không mang chìa khóa, vì thế ngồi xuống bậc thang trước cửa nhà.
Cô còn nghĩ, ngồi trên bồn hoa của tòa nhà cũng không tệ, còn có thể ngắm sao.
Đáng tiếc, cô đã không còn sức để xuống lầu.
Sau đó, men rượu càng lúc càng dữ dội, trong lúc mơ hồ cô thấy một người, anh hỏi một câu cô đáp một câu, nói chuyện không ít.
Rồi sau đó, chính là thế này đây.
Tân Đồng bó chăn sát người, “Chuyện đó, cháu đi xem Nam Hợp.”
Cô không đợi Lệ Đông Nhất trả lời, liền mang dép lê, đi về phía phòng sát bên.
Nam Hợp vẫn ngủ, khóe mắt có hơi ẩm ướt, lờ mờ nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt.
Tân Đồng thay đồ ngủ, chui vào trong chăn, cô đem Tiểu Lợi Hại trên gối đặt lên tủ đầu giường, vén mớ tóc lộn xộn của Nam Hợp.
“Mẹ?” Nam Hợp mở mắt ra, khuôn mặt đỏ bừng, giọng mũi hơi nặng.
“Nam Hợp ngoan,” sự áy náy tận đáy lòng của Tân Đồng tràn lên đáy mắt, “Mẹ sai rồi.”
Là lỗi của cô, Tân Đồng ước gì thời gian có thể quay trở lại, cô thế nào cũng sẽ không tùy tiện uống rượu, rồi quên đón cậu.
“Mẹ.” Bàn tay nhỏ nhắn của Nam Hợp cũng bắt chước theo Tân Đồng, nhẹ nhàng sờ mặt cô, “Hứa nhé.”
Cậu mỉm cười vui vẻ.
“Con nằm mơ thấy mẹ không cần con nữa.” Giấc mơ đêm qua còn chưa tan đi, vẫn còn sót lại một chút trong đầu. Nam Hợp lo lắng, rút tay lại, cánh tay ép sát người, nép vào trong lòng của Tân Đồng.
Tân Đồng vui vẻ như mất
đi rồi có lại, hôn nhẹ lên mí mắt, trán, tóc, lổ tai của cậu, cho đến
khi Nam Hợp cảm thấy nhột, cũng có lẽ bởi vì nụ hôn sáng nay của mẹ quá
ngọt ngào, cậu ôm lấy cổ Tân Đồng, ló đầu ra nói, “Mẹ, hứa nhé, thật
nhé.”
“Tha lỗi cho mẹ được
không?” Tân Đồng nhéo cái mũi đầy thịt của cậu, đột nhiên nhớ đến cảm
giác lúc sáng vô tình chạm vào mũi của Lệ Đông Nhất, cô lắc đầu, nhanh
chóng xua đi.
“Dạ,” Nam Hợp nghe theo mẹ vô điều kiện, “Nam Hợp thích mẹ nhất.”
Tân Đồng thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ,” Mặt Nam Hợp cau lại, “hôm nay con không muốn đi học.”
“Sao vậy?” Tân Đồng vừa mới chuẩn bị đồ cho cậu, ngay cả quần cũng đã cầm trong tay.
Nam Hợp nhích lại gần Tân Đồng, “Con thấy không khỏe.”
“Ở chỗ nào?” Tân Đồng cuống quít đưa tay sờ vào trán cậu, có lẽ là chiều qua bị lạnh, Tân Đồng nhớ lại lời của Lệ Đông Nhất.
“Có mẹ ở cùng thì con
thoải mái hơn chút,” Nam Hợp làm nũng, có thể là đêm qua trúng gió, lại
uống thuốc, giọng nói vẫn có chút khàn khàn.
“Được, vậy mẹ không đi
làm.” Tân Đồng muốn chiều theo ý Nam Hợp, ai kêu cô không làm tròn trách nhiệm chứ? Nhưng lại phải xin nghỉ thêm một ngày.
Cuối cùng, Nam Hợp cũng nở nụ cười mỹ mãn.
Lệ Đông Nhất nhanh chóng
thu dọn đồ đạc, Tân Đồng đúng lúc từ phòng ngủ đi ra, tóc đã vấn lên
bằng trâm cài màu đen vô cùng đơn giản, “À, cháu xin cho Nam Hợp nghỉ
một ngày, nó cảm thấy không khỏe.” Giọng điệu cô dùng vốn là bàn bạc,
nhưng bởi vì hổ thẹn, nên khí thế yếu đi mấy phần.
Ánh mắt Lệ Đông Nhất có chút bức người, nhưng giọng nói lại khá ôn hòa, “Tùy ý cô đi.”
Tạm thời tha cho cô đó, ai bảo cô nhỏ hơn anh, ai bảo kinh nghiệm thực tế của cô ít hơn anh chứ?
Ai bảo… anh đã lựa chọn thế này.
Tân Đồng cụp mắt xuống, “Cám ơn chú.”
Đây hình như là lần đầu tiên cô thật lòng thật dạ nói cám ơn.
“Tân Đồng, tôi hy vọng
đây là lần cuối cùng,” ánh nắng bên ngoài cửa sổ theo bức rèm được vén
lên len lỏi vào trong nhà, ngũ quan anh tuấn của anh càng thêm rạng rỡ,
hệt như tác phẩm điêu khắc thần Apollo trong thần thoại Hy Lạp, “Thêm
lần nào nữa, e là cô sẽ bị knock-out.”
Tân Đồng đứng sững tại chỗ.
Cô suýt chút nữa quên mất