
ự tin, chuyện về Nam Hợp, người biết không nhiều, ít nhất Đặng Lị, Lệ Thịnh là thuộc dạng người chưa biết, cũng vĩnh viễn sẽ không thể nào biết được
chân tướng đó. Anh cũng sẽ không để cho nhiều người biết được.
“Con sẽ tìm.” Tìm một người, có cách là được rồi, còn sợ tìm không thấy sao?
Ông Lệ hài lòng gật đầu,
“Đến khi tìm được, bảo nó đến gặp ba.” Giọng điệu ác liệt hơn, “Chỉ là
một đứa con gái thôi mà, đàn ông vẫn nên xem sự nghiệp làm trọng.”
“Đúng rồi, Úy Nhiên lên lầu tìm con, sao vẫn còn chưa xuống?”
Tìm mình?
Lệ Đông Nhất gấp gáp ra ngoài, đến phòng ngủ của Nam Hợp.
Cánh cửa vừa mới được anh đóng kín, giờ đây đã khép hờ.
Anh đẩy ra, liền thấy Hứa Úy Nhiên ngồi trên ghế bên cạnh giường, móng tay sơn đỏ đang sờ má của Nam Hợp.
“Đông Nhất, anh căng
thẳng gì chứ?” Hứa Úy Nhiên mỉm cười rút tay lại, đứng lên, đi đến trước mặt Lệ Đông Nhất, ngoảnh lại ngắm khuôn mặt đang say giấc của Nam Hợp,
“Nó đáng yêu như vậy, sao em nỡ làm tổn thương nó chứ?”
Nắm tay siết chặt dưới tay áo của Lệ Đông Nhất từ từ buông ra.
“Vậy là tốt nhất.”
Anh đóng cửa lại, không để tiếng động làm ồn Nam Hợp.
“Em thật sự không thể nào tưởng tượng được, anh lại có thể căng thẳng vì nó như vậy.” Cô còn nhớ
rõ biểu cảm trên mặt anh trong khoảnh khắc cô ẵm Nam Hợp đến trước mặt
anh.
Kinh ngạc, không tin, thậm chí có chút ghét bỏ.
Lúc đó, Nam Hợp mắt nhắm nghiền, mặt đỏ hồng, dúm dó, xấu xí như con khỉ.
Cô nghĩ bản thân đã thắng.
Cô hiểu Lệ Đông Nhất, anh là chồng cô, đồng thời cũng là kẻ địch.
Bất kể là thân phận nào, cô cũng cần phải giải thích rõ ràng với anh.
Lệ Đông Nhất không tin tưởng bất cứ ai, chỉ tin vào sự thật.
Mà, khoa học chính là sự thật.
Anh tin vào khoa học, Nam Hợp là con trai anh, nhưng anh vẫn không chịu tin tưởng cô.
Hứa Úy Nhiên vươn tay mình ra, ngắm nghía, như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật nào đó.
Trang sức trên tay thật
tinh xảo, làn da căng mịn, trắng nõn, muốn đưa tay qua, kéo giữ anh,
đáng tiếc, Lệ Đông Nhất nghiêng người né tránh cô.
Cô còn nhớ trước kia anh sẽ để cô kéo anh lại, mỉm cười với cô, cúi đầu thấp giọng dặn dò cô chú ý dưới chân, đi đường cẩn thận.
Còn bây giờ?
Hứa Úy Nhiên cười ngượng, “Nếu anh đã không chào đón em, em đi vậy.”
Lệ Đông Nhất im lặng hồi
lâu, mới chậm rãi nói, “Nếu thuộc về cô, họ Lệ sẽ không cưỡng ép mà
không cho cô. Nhưng ở đây không có thứ gì thuộc về cô cả, cô cũng không
cần phải đi lấy lòng ba, vô ích thôi.”
Vô ích thôi.
Ba chữ cuối này của anh như là than thở, mang theo sự thương hại.
Cô không cần sự thương hại của anh!
Sắc mặt Hứa Úy Nhiên cực kỳ khó coi, “Lệ Đông Nhất, anh hãy nhớ cho kỹ lời anh đã nói!”
Nơi này sao lại không có thứ của cô chứ?
Nếu không có, tại sao cô lại gả cho anh? Tại sao phải quay về?
Lệ Đông Nhất thản nhiên nhìn cô một cái rồi dời mắt đi.
Hứa Úy Nhiên vội vàng ra về, thím Cao đặc biệt pha trà cho cô, lại không thể thành công mượn trà biểu hiện lòng biết ơn của bà.
Mô hình xe đồ chơi thật lớn còn để trên sô pha, có vẻ hơi vướng víu.
Thím Cao cầm lấy, chuẩn bị đặt nó chung với mấy món đồ chơi khác của Nam Hợp.
Lệ Đông Nhất ngăn bà lại.
“Thím Cao, thím có họ
hàng nào có con nhỏ không, mang về cho nó chơi đi.” Lệ Đông Nhất ngồi
xuống sô pha chậm rãi thưởng thức trà thím Cao mới pha, nhìn đồng hồ,
nhẩm tính còn bao lâu nữa phải gọi Nam Hợp dậy, đưa cậu đi nhà trẻ.
“Hả?” Thím Cao há to miệng, “À, vâng.” Bà cuống quít đáp.
Vẻ mặt của thím Cao rốt cuộc cũng từ mù mịt biến thành mừng rỡ, ngắm nghía cầm về phòng mình.
Bên kia, Ôn Hinh mới đưa hộp ngọc trai Nam Hải quý giá kia cho bà, bên này, đồ chơi của cậu chủ nhỏ cũng không cần.
Trong lòng thím Cao thần than người trong nhà này thật hào phóng.
Lệ Đông Nhất không chú ý đến biểu cảm tố cáo đó, hơi dựa vào sô pha, phóng tầm mắt ra trời trưa thanh nhàn.
Anh uống hai ly trà, dặn
trợ lý Từ đi tìm Lệ Thịnh, rồi nghe trợ lý Từ báo lại lịch trình chiều
nay, hủy hết mấy cái không quan trọng, sau đó đi đánh thức Nam Hợp.
Không thể nào nghi ngờ, trong tất cả mọi chuyện, chuyện đánh thức Nam Hớp có hệ số khó khăn lớn nhất.
Theo lý thuyết, buổi sáng thức dậy là khó nhất, nhưng Tân Đồng và Nam Hợp gần như thức dậy cùng
một lúc, hai người đều mắt nhắm mắt mở, ngáy ngủ, ầm ĩ vài phút, hôn
nhau tùm lum, liền tỉnh táo.
Buổi trưa ngủ ở nhà trẻ, các bạn đều thức dậy, Nam Hợp cũng không chịu thua, cho nên động tác xem như nhanh nhẹn.
Chỉ có hiện giờ.
“Nam Hợp?” Lệ Đông Nhất
xoa đầu cậu, Nam Hợp không thèm mở mắt, nhưng lông mi hơi giật giật, sau đó nhanh chóng cuộn mình, đưa lưng về phía phát ra tiếng động đáng
ghét.
Lệ Đông Nhất mất kiên nhẫn, tiếng nói hơi lớn, “Nam Hợp, đến giờ đi nhà trẻ rồi, mau ngồi dậy.”
Vẫn không cục cựa như cũ.
Lệ Đông Nhất không có
cách nào, moi Nam Hợp từ trong chăn ra, nhanh chóng giúp cậu mặc quần
áo, choàng khăn, vác cậu lên vai, đi xuống lầu.
Một đống hoa bày trên bàn trà, mới được đưa đến, Ôn Hinh ngủ trưa được một lát, hoặc là nói bà
tránh né Hứa Úy Nhiên, đang bắt đầu suy nghĩ xem hoa này nên bày thế
nào, hóa