
!” Cô vung tay lên.
“Em đã nói câu đó với tôi nhiều lần
rồi.” Anh bắt được tay của cô. “Em không còn cơ hội đánh tôi đâu! Xem
lại mình đi!” Anh nắm chặt bàn tay cô.
Cô như bị chạm điện, vội rút tay trở về.
“Đây mới thật sự là em! Có thể do Tân
Khắc Lực quá mức quý trọng em nên không biết chứ em chẳng phải loại
người trong sáng gì. Em thích đàn ông ôm em, vuốt ve em! Trên người em,
chỗ nào mẫn cảm nhất, chỗ nào khiến em thoải mái nhất, tôi đều rõ!” Anh
không quan tâm cô có nghĩ anh hạ lưu hay không. Dù gì cô đã sớm hận anh
thấu xương, không phải sao?
“Anh nói bậy!” Cô yếu ớt phản bác.
“Đừng giấu giếm trước mặt tôi! Tân Khắc Lực không hiểu em nhưng tôi hiểu em.” Anh nhàn nhã nếm vị café, vẫn là mùi vị đắng chát.
Cô kháng cự khiến anh muốn điên cuồng
cười to. Buồn cười cỡ nào! Anh cảm giác mình sắp hít thở không thông.
Giống như năm đó khi nhìn thấy bộ mặt thật của cô, anh kích động dường
như sắp khóc.
Anh đã sớm nói với mình, sẽ không để bản thân trở nên ngu xuẩn như vậy nữa!
“Tôi không muốn! Tốt nhất là anh nên cách xa tôi một chút!” Nếu như có thể, cô muốn cầm ly trà trên bàn hắt lên mặt anh.
“Cách em xa một chút? Không thể nào! Bởi vì tôi sẽ như ma quỷ, từng giây từng phút xuất hiện bên cạnh em!”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?!” Cô đề cao âm lượng.
“Tôi muốn em yêu tôi, hoàn toàn yêu tôi, để cho tôi đùa bỡn!” Ngón trỏ của anh xẹt ngang qua môi cô. Sẽ có một
ngày anh làm cô phải chính miệng nói ra, cô không thể không có anh!
Người đàn ông này thật kinh khủng!
“Đừng hoang tưởng! Tôi là người yêu của Khắc Lực!” Cô nói lời trái với lương tâm.
Khuôn mặt đẹp trai của anh tối lại, rất không vui.
“Vậy tôi sẽ chờ, chờ xem tôi có thể thay đổi được chuyện đó hay không!”
“Tốt nhất anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
“Thứ lỗi cho tôi, tôi không thể đồng ý!”
Đừng quên, anh đã thề là muốn làm cho cô yêu anh!
“Nói với Tân Khắc Lực, tôi đi trước, tôi không có ý định hợp tác.” Tân Khắc Lực đối với Uyển Ny có phản ứng, anh đời nào không nhìn ra. “Còn nhiều người phụ nữ khác đang chờ tôi, chúc
cô ăn tối vui vẻ.”
Anh đút vào túi quần, nghênh ngang rời đi.
Lòng Thanh Nhu loạn lên, chẳng biết lúc nào mới có thể trở lại bình thường.
Nghiêm Tiêu ngạo nghễ đứng trước cửa sổ. Một tay anh dựng nên công ty điện tử cấp quốc tế này, những người khác
không thể cạnh tranh với anh. Thậm chí bây giờ anh không còn cần đến
công ty, chỉ việc ngày ngày rảnh rỗi ở nhà, mỗi sáng thị trường cổ phiếu của công ty con ở Mĩ giao dịch cũng có thể thay anh kiếm vào bộn tiền.
Nên đừng trách vì sao vô số phụ nữ vẫn vui vẻ chịu đựng ở bên anh.
Thế nhưng những người phụ nữ đó anh đều để vào mắt, anh chỉ muốn một người phụ nữ anh không thể quên được.
Tại sao cô không thể theo anh, đồng ý với yêu cầu của anh? Nếu vậy, anh sẽ đối xử tốt với cô.
Nhưng cô cố tình không theo ý anh!
“Tổng giám đốc, gần đây phòng thư ký
nhận được mười mấy bản thiết kế, là thiết kế của một công ty chúng ta
chưa từng hợp tác, muốn báo với ngài một tiếng.” Thư ký riêng của anh đi vào báo cáo.
“Công ty nào?” Anh lơ đãng hỏi.
“Công ty Tân Nguyên, người phụ trách là Tân Khắc Lực.”
Ha ha ha… Rất hợp ý anh! Rốt cuộc anh cũng có thể giải quyết phiền muộn trong lòng.
“Có chuyện gì không?”
“Đối phương nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, muốn cùng tập đoàn Nghiêm thị hợp tác.”
Tập đoàn Nghiêm thị cao vời vợi không
thể chạm vào, vậy mà công ty nhỏ vô danh này lại không biết tự lượng sức mà đưa tới mười mấy bản thiết kế? Xem ra Tân Khắc Lực thật sự cùng
đường rồi. Bên cạnh còn một danh sách dài các công ty lớn muốn cùng tập
đoàn Nghiêm thị hợp tác nhưng Nghiêm Tiêu lại ra một quyết định khiến
thư ký muốn rớt tròng mắt.
“Gọi anh ta ngày mai mang theo bản thiết kế tới đây, kêu Quan Thanh Nhu đến luôn.” Nếu không, khỏi cần bàn gì nữa!
“Tại sao em phải đi? Đối với phương diện này một chữ em cũng không hiểu!” Nghe Nghiêm Tiêu nhất định muốn cô
tới, cô cảm thấy buồn bực. Cô không đi!
“Anh biết rõ việc này là làm khó em. Nếu em không muốn đi anh có thể từ chối Nghiêm Tiêu.” Tân Khắc Lực không
muốn miễn cưỡng cô.
“Anh ta sẽ không gây áp lực gì cho anh
chứ?” Nếu không, theo cá tính của Khắc Lực, khổ nữa hắn cũng sẽ tự mình
gánh vác chứ không nói lời nào với cô. “Còn nữa, chuyện này tại sao lại
dính đến em?”
Điều đó khiến cô kinh hãi. Vừa nghĩ tới
khí thế của Nghiêm Tiêu, trên mặt cô không còn chút máu. Cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi anh?
“Anh cũng không rõ.”
“Vậy em không đi!” Cô quả quyết từ chối. Có thể tưởng tượng trong hội nghị, cô sẽ bị anh liên tục nhìn chằm chằm.
“Nhu Nhu, em biết Nghiêm Tiêu sao?” Tân Khắc Lực bỗng chốc chuyển đề tài khác.
“Không biết!” Cô trả lời thật nhanh, hận không thể vạch rõ giới tuyến với Nghiêm Tiêu, phủi sạch tất cả quan hệ. “Trừ lần trước… tình cờ gặp ở nhà hàng ra, em chưa hề gặp qua anh ta!”
Cô nói dối là có ý tốt.
“Anh lại nghĩ hai người biết nhau.”
“Làm sao vậy được?” Cô hơi hơi chột dạ.
“Thư ký của anh nói anh ta có lời muốn
nói với em nên mới muốn gặp lại em, còn bảo em cực kỳ thôn