Snack's 1967
Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc

Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321921

Bình chọn: 9.5.00/10/192 lượt.

anh, tiếp đó lên giường với anh? Hừ! So với tôi, anh thanh cao hơn chỗ nào?” Feeling tức giận không chịu nổi.

Là anh ta! Người đàn ông cô chạm mặt trước nhà vệ sinh!

“Hai người đừng nói nữa.” Thanh Nhu không muốn họ xung đột.

Feeling không để ý tới cô, chẳng kiêng

lời mà bảo với người đàn ông kia: “Trong đầu anh đầy rẫy suy nghĩ không

trong sáng, ai mà chẳng biết? Tôi thấy cô ấy trước, anh xếp hàng chờ

đi!” Feeling bắt lấy tay Thanh Nhu.

“Tôi bảo cô buông cô ấy ra!” Người đàn ông kia bóp tay Feeling, nhíu mày lại, tay còn lại kéo Thanh Nhu ra phía sau anh.

“Feeling, cô đừng hiểu lầm, tôi không có khuynh hướng đó. Chúng ta có thể làm bạn bè mà.” Thanh Nhu cố gắng khai thông tư tưởng của Feeling.

“Tôi không nghe! Nếu cô không có khuynh

hướng đó, sao cô không để ý tới đàn ông? Con người chứ đâu phải là thánh nữ!” Thời đại này làm gì còn loại phụ nữ kia.

Nghiêm Tiêu tức giận, nhỏ giọng nói với Thanh Nhu: “Cô à, cô không cần nhiều lời như vậy, chỉ cần lơ cô ta là được.”

Thấy Nghiêm Tiêu không phải là nhân vật

dễ chọc, Feeling hậm hực gắt: “Lần sau đừng để tôi thấy các người!” Sau

đó cô ta xoay người rời đi.

Bóng dáng Feeling biến mất, Thanh Nhu chuyển sang nhìn Nghiêm Tiêu.

“Cám ơn anh đã giải vây hộ tôi.” Nếu không, cô thực chẳng biết nên thế nào cho phải.

Một hồi trầm mặc, Nghiêm Tiêu quay lưng

về chỗ uống rượu. Anh giận chính mình! Mấy năm qua chưa từng động lòng

với ai, vậy mà mới gặp lại người phụ nữ này, tâm tư anh đã bị đảo lộn.

Còn người ta thì lại quên anh sạch bách.

Anh vừa liếc đã nhận ra cô là người phụ nữ làm anh mất ăn mất ngủ.

Thanh Nhu khó hiểu nhìn anh trầm mặc. Tâm tình anh không tốt sao? Hay cô đã làm sai điều gì?

Cách đó không xa, Na Na lôi kéo một người đàn ông tới bên cạnh Thanh Nhu.

“Thanh Nhu, đây là người bạn mình mới

quen. Chúng mình nhảy rất hợp gu! Không biết ở “phương diện kia” cũng có hợp thế không nhỉ?” Na Na bộc lộ bản chất, không ngừng chà xát lên cánh tay người đàn ông mới quen. “Thanh Nhu, cậu cũng có bạn mới sao?”

Sau khi Na Na nhìn thấy Nghiêm Tiêu liền lộ ra thần sắc hoang mang. Dường như cô đã gặp qua người đàn ông này ở

đâu đó rồi, nhưng nhất thời không nhớ nổi.

“Nghiêm…”

Na Na liếc khuôn mặt bỗng chốc hoảng sợ của người đàn ông mới quen. “Sao vậy? Anh biết anh ta à?” Tên này quen biết rộng thật.

Nghiêm Tiêu mở miệng, vỗ lên vai người đàn ông kia. “Chúng tôi quen nhau trong công việc, đúng không?”

Người đàn ông kia hốt hoảng đáp: “Phải!”

Nghiêm Tiêu nhếch môi: “Chúng tôi đi kiếm một chỗ, các cô cứ từ từ nói chuyện.”

Ngay sau đó, hai người đàn ông lui sang một bên.

“Cái này gọi là Men’s talk sao? Hay là

bọn họ có âm mưu gì đó?” Chợt đầu óc Na Na loé lên. “A! Mình nhớ anh ta

là ai rồi! Thanh Nhu, cậu đừng tiếp cận anh ta!”

“Na Na, không phải cậu mới khích lệ mình nên giao thiệp bạn bè nhiều hơn sao?” Tự nhiên thay đổi nhanh vậy?

“Cậu không biết đâu! Anh ta nổi tiếng

với danh hiệu phong lưu trong Pub, ỷ vào vẻ đẹp bề ngoài cộng thêm vài

câu ngon ngọt để đùa giỡn phụ nữ trong lòng bàn tay. Một chân anh ta

thường đạp vài chiếc thuyền, thậm chí đổi người liên tục…” Tư liệu tình

báo Na Na tích luỹ được vô cùng phong phú.

“Cậu nói cho mình biết chuyện này làm gì?” Thanh Nhu chả biết nên khóc hay nên cười.

“Mình nói nhiều như vậy là muốn cảnh cáo cậu cách anh ta càng xa càng tốt. Anh ta không phải là nhân vật dễ

chọc, anh ta đến gần cậu nhất định là có ý đồ!” Na Na nói.

Những lời Na Na nói khiến Thanh Nhu hình dung được một chút về anh, nhưng cô vẫn không cảnh giác lắm, bảo: “Na

Na, anh ấy đã cứu mình hai lần. Theo lễ nghĩa, mình nên nói với anh ấy

tiếng cảm ơn.”

“Anh ta không tốt vậy đâu!” Na Na có vẻ

khẩn trương: “Thanh Nhu, chớ bị bề ngoài của anh ta lừa! Anh ta là một

tên đại gia lăng nhăng, không ai biết thân phận thật của anh ta! Trong

Pub có bảo, phụ nữ lên giường với anh ta một lần sẽ có ba trăm vạn thù

lao. Như thế chẳng coi phụ nữ là gái điếm hết à?” Thật quá đáng! Nhưng

có lẽ được tiền lại khiến các cô gái ấy vui không biết chừng.

“Những chuyện đó không liên quan đến

mình.” Thanh Nhu khéo hiểu lòng người bảo với bạn: “Huống chi đó là

chuyện riêng của anh ấy, chúng ta không có quyền hỏi tới.” Na Na oang

oang nói thế, nếu bị nghe thấy sẽ rất rắc rối.

“Mình sợ cậu hồ đồ thôi. Dẫn cậu tới đây là muốn cậu vui vẻ, nhưng cậu cũng đừng lọt vào cạm bẫy nào đó. Tân

Khắc Lực nhất định sẽ giết mình!” Na Na có chút lo lắng đề phòng. Thanh

Nhu cau mày. “Sao cậu lại nói vậy? Lo mình sẽ làm việc không đứng đắn

sao?”

“Mình chỉ muốn tốt cho cậu. Cậu chưa từng trải, trước sau sẽ không hiểu rõ bản chất của xã hội này.” Na Na lắc đầu giải thích.

“Cậu yên tâm, mình sẽ không tới gần anh ta. Mình nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây thôi!” Cô không muốn đợi nữa.

“Ừ.”

Na Na gật đầu, định câu thêm một người đàn ông cũng chẳng được.

Đúng lúc này, Nghiêm Tiêu đã nói chuyện xong, đang đi về phía Thanh Nhu.

Bạn trai Na Na lại ân cần mời cô nhảy nhót, tuy Na Na thèm nhưng lại không muốn bỏ Thanh Nhu lại.

“Cậu đi đi! Mình ở chỗ này chờ cậu.