
kia, anh mới hiểu rõ, mình đã sớm yêu cô gái nhỏ này rồi.
Trong phút chốc cô quyến rũ mình, giây phút cô tự nhiên rời đi, một lần nữa cô xuất hiện trong tầm mắt mình, lúc thời khắc…?
"Tiếu Tiếu, anh yêu em?"
Nghe được chính miệng anh nói yêu, Lãnh Tiếu Tiếu buồn vui lẫn lộn, cô nằm ở trong ngực Hàn Trạch Vũ tận tình khóc, nước mắt theo lồng ngực của anh trượt xuống, mang đến một cảm giác ấm áp tê tê.
Nhìn Lãnh Tiếu Tiếu khóc, nhìn vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn, Hàn Trạch Vũ mới phát hiện, thì ra yêu nhau là một chuyện hạnh phúc như vậy?
Hạnh phúc nồng nặc lên men ở trong lồng ngực, bành trướng vô hạn, anh dán chặt thân thể Lãnh Tiếu Tiếu, anh khẽ cắn lỗ tai Lãnh Tiếu Tiếu.
"Anh yêu em, Tiếu Tiếu, cho anh? Có được hay không?"
Hàn Trạch Vũ khàn khàn nói bên tai Lãnh Tiếu Tiếu, nhiệt độ này đánh về phía gương mặt của cô, mang theo sức mê hoặc trí mạng.
"Trạch Vũ, em cũng yêu anh?" Lãnh Tiếu Tiếu nói chủ động hôn lên môi của anh.
Trong nháy mắt, Thiên Lôi động vào trái đất, bộc phát nhiệt năng không cách nào dọn dẹp, cả phòng bệnh vô hạn xuân sắc. . . . . .
"Ừ. . . . . . A. . . . . . Trạch Vũ nhẹ một chút?"
"Bảo bối, anh rất nhẫn nại, thông cảm một cái?"
"Nhưng sẽ đau á..., làm sao anh không động em một cái?"
"Đáng chết, cũng không phải là lần đầu tiên, như nào lại chặt như vậy?"
"A. . . . . . Bảo anh nhẹ một chút đấy? Không phải anh rất thích? Được tiện nghi còn ra vẻ?"
"A, thích, thích đến muốn chết? Quả thật yêu thảm?"
"A, nguy rồi?"
"Thì thế nào?"
"Anh nhanh lên một chút?"
"Anh không? Tại sao vậy?"
"Nhanh lên một chút, nơi này là phòng bệnh đấy?"
"Hiện tại mới nhớ tới sao? Có phải quá muộn hay không? Lại nói đây cũng không phải là lần đầu tiên ở phòng bệnh."
"Em không muốn, lúc nào cũng có người tiến vào, em lại không chịu nổi làm kinh sợ, mau dậy đi?"
"Không được, chớ lộn xộn, cho anh á..., anh đã nhịn một buổi chiều rồi, nếu tiếp tục nín là sẽ hỏng về sau khổ chính là em? Bà xã?"
"Ai là bà xã của anh? Ít chiếm tiện nghi, nếu tiếp tục nhỡ đột nhiên có người đi vào, khiến nó bị kinh sợ mới có thể hư."
"Ha ha, yên tâm đi, sẽ không ai tiến vào, anh cúp bảng hiệu ở bên ngoài, sẽ không ai tới quấy rầy chuyện tốt của chúng ta đâu?"
"Cái gì? Lúc nào thì anh. . . . . . Ưmh. . ."
"Cô gái nhỏ, lúc ân ái nên chuyên tâm chút, đừng nói chút chuyện ngổn ngang không liên hệ nhau?"
"Anh. . . . . . Ưmh. . . . . . Ừ a. . . . . ."
Trong phòng bệnh, líu ríu lúc trước, sau lại biến thành ừ a a.
Là người cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì? Đáp đúng, bên trong đang trình diễn màn hạn chế, nam chính nữ chính đang XXOO á. . . . . .
Chúng ta những người không phận sự, liền miễn vào? ?
Sáng hôm sau.
Sáng sớm Hàn Trạch Vũ liền bị điện thoại hết sức khẩn cấp của Hàn Á Minh kêu dậy từ trong chăn.
"Cha, sáng sớm có chuyện gì à?" Hàn Trạch Vũ ôm Lãnh Tiếu Tiếu thân thể mềm nhũn, hết sức không tình nguyện.
"Con lập tức trở về nhà họ Hàn cho cha? Cha có chuyện muốn nói với con." Đầu điện thoại kia, giọng Hàn Á Minh hết sức gấp gáp, còn mang theo không vui.
Hàn Trạch Vũ choàng y phục lên, từ trên giường ngồi dậy, Lãnh Tiếu Tiếu ôm anh, tựa đầu vào trước ngực của anh, một đôi tay nhỏ bé vô cùng không an phận vẽ vòng tròng ở trước ngực của anh.
"Chuyện gì không thể nói ở trong điện thoại? Cần trở lại sớm như vậy? Một lát nữa con còn phải đến công ty đấy."
Cứng buổi sáng cộng thêm Lãnh Tiếu Tiếu trêu đùa khiến Hàn Trạch Vũ có chút cháy, anh trừng mắt liếc Lãnh Tiếu Tiếu, giống như đang cảnh cáo cô: động nữa em nhất định sẽ chết?
Lãnh Tiếu Tiếu cười cười kiều mỵ, cảm thấy nhiệt tình như trụ của anh, tay nhỏ bé càng thêm không chút kiêng kỵ.
"Chuyện này quan trọng hơn so với bất cứ chuyện gì ở công ty, con lập tức trở lại cho cha." Nghe Hàn Trạch Vũ ra sức khước từ, lửa nóng trong người Hàn Á Minh bốc lên, ông rống về phía điện thoại.
Âm thanh cực lớn, ngay cả Lãnh Tiếu Tiếu một bên cũng nghe được rất rõ ràng.
Cô dừng động tác trên tay lại, ngồi dậy cầm lấy y phục một bên chuẩn bị phủ thêm, lại bị Hàn Trạch Vũ một thanh tháo ra.
"Được rồi, con biết rồi, bốn mươi phút sau sẽ tới?" Nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, đánh về phía Lãnh Tiếu Tiếu.
"Này, đừng làm rộn, ba anh tìm anh nhất định là có việc gấp, anh nhanh đi đi?" Lãnh Tiếu Tiếu tránh né anh tập kích, tốt bụng nhắc nhở.
"Em muốn anh trở về trong trạng thái này sao?" Hàn Trạch Vũ nói qua đem nam tính của mình chống đỡ ở trên người của cô.
"Cái đó, cái này. . . . . .Không phải anh rất có tự chủ sao?" Lãnh Tiếu Tiếu cười như không cười theo dõi anh, một bộ xem kịch vui.
"Tiểu yêu tinh, em cố ý sao? Tự chủ của anh quả thật rất tốt, nhưng hiện tại anh không muốn tự chế. Em đừng muốn nhìn kịch hay, mau tới đây tắt lửa, đừng lãng phí?" Hàn Trạch Vũ dứt lời kéo Lãnh Tiếu Tiếu qua lấn người mà lên.
"Không cần, a. . . . . . Đàn ông thối, vĩnh viễn không biết dịu dàng?" Lãnh Tiếu Tiếu chu miệng lên, quả đấm không xương giống như vải bông rơi trên vai Hàn Trạch Vũ.
"Đây không phải là lúc đuổi? Ha ha, chấp nhận một cái tốt lắm?"
"Ghét, anh. . . .