
nh, có lẽ thiên hạ thật có chuyện trùng hợp như thế chứ?
Lục Tề Phong cũng không chú ý đến nụ cười trên mặt Hàn Trạch Vũ có nhiều hơn một thâm ý, đàn ông mà, luôn sĩ diện, anh một ngụm uống hết sạch ly rượu, tiếp theo chân thành mà nói.
"Cũng chỉ là nhiều bạn trên giường mà thôi, nhu cầu sinh lý cũng không thể kìm nén được phải không? Đây đối với thân thể cũng không tốt. Chỉ là cô ấy đem đến cho tớ cảm giác so với những người phụ nữ khác làm cho thoải mái một chút, khiến cho tớ đột nhiên có hứng thú muốn chơi một trò chơi săn bắt trái tim này!"
Hàn Trạch Vũ thấy rõ người phụ nữ đi đến kia sau khi nghe xong lời của anh, sắc mặt càng thêm khó coi, anh càng xác định thân phận của người phụ nữ này, anh nhịn vẻ kích động muốn bật cười xuống trong lòng, giả trang ra một bộ vẻ mặt rất tò mò.
"Tề Phong, nghe cậu bàn luận viển vông nửa ngày, còn không biết con nhím nhỏ kia rốt cuộc là có chỗ nào khiến cho cậu cảm thấy hứng thú?" Hàn Trạch Vũ giảo hoạt nhìn chằm chằm Lục Tề Phong, ánh mắt lại liếc về phía phía sau anh.
"Ngây ngô! Ăn quá nhiều thịt cá, thỉnh thoảng đến thức ăn tê cay một chút lại có một tư vị khác!" Lục Tề Phong cười có chút hả hê, trong đầu lại hiện ra một đêm kia cô phản ứng không lưu loát .
Anh không phải người đàn ông có tình yêu xử nữ, nhưng biết mình là người đàn ông đầu tiên của cô thì trong lòng có cảm động khác thường nào đó, rất hưng phấn, rất kích động, âm thầm vui mừng không dứt! Đã trải qua tình trường chính anh lại có thể biết phương diện giống như con trai nhỏ nắm giữ không được, ở trong cơ thể cô thua trận trước!
Hàn Trạch Vũ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người phụ nữ kia đi đến sau lưng Lục Tề Phong, anh bưng ly rượu lên nhấp một ngụm rượu, đáy mắt cất dấu một tia nụ cười xem kịch vui!
"Tớ còn tưởng rằng cô ấy thật sự khiến cho cậu động lòng !"
"Làm sao lại như vậy? Cũng chỉ là một người phụ nữ ngây ngô đanh đá, làm sao tớ có thể vì một gốc cây mà buông tha cả rừng rậm?"
Lúc này Lục Tề Phong không chút nào nhận thấy được, trong không khí tràn đầy hơi thở phẫn nộ, một bên anh uống rượu, vừa tiếp tục phát biểu lời bàn luận của anh muốn bị đánh này.
"Lục Tề Phong!" Thanh âm của một người phụ nữ cắn răng nghiến lợi từ phía sau lưng truyền đến.
Nghe thanh âm quen thuộc, Lục Tề Phong kinh ngạc quay đầu lại, khuôn mặt giận dữ hiện ra ở trước mặt của anh, sắc mặt của Lục Tề Phong lập tức thay đổi đột ngột.
"Duy Duy, sao em lại đến đây? Em hãy nghe anh nói. . . . . ."
"Bốp!"
Lời của Lục Tề Phong còn chưa nói xong, một cái bạt tai vang dội hôn lên má phải của anh.
"Vô sỉ!"
Lữ Duy Duy hết sức khinh bỉ trừng mắt liếc anh một cái, từ trong kẽ răng khạc ra hai chữ, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi!
————————-
Cử động này của Lữ Duy Duy khiến Hàn Trạch Vũ thất kinh, anh có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Lục Tề Phong, chỉ thấy sắc mặt của cậu ta trở nên hết sức khó coi.
"Cậu không sao chứ?"
Hàn Trạch Vũ không nghĩ tới cô gái này thật đúng là dám đánh, đường đường là đại thiếu tập đoàn Bằng Viễn, lúc nào thì bị nhận lấy loại ức hiếp? Xem ra, trên người cô gái thật sự có chút gì đó không giống với những cô gái khác.
"Tiểu tử, anh muốn xem kịch, thấy được chưa? Lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị người đánh, không nghĩ tới là cô gái, à, chính là cay độc mạnh mẽ này, tôi thích! Đến đây!"
Lục Tề Phong cố đè xuống kích động muốn chạy đuổi theo, sờ sờ gương mặt bị đánh, tự giễu cười cười, đổi lại một bộ vẻ mặt không sao cả.
Hàn Trạch Vũ nhìn chằm chằm Lục Tề Phong, mặc dù biểu hiện của cậu ta thật sự rất hào hiệp, nhưng trên trán cậu ta lại lộ ra chút buồn bực lăn tăn. Xem ra, cậu ta cũng không có tùy tính như mình nói, cô gái này có lẽ đã đóng quân trong trái tim của cậu ta, mà chính cậu ta cũng không hề nhận thấy được.
"Đích xác là rất có cá tính!" Hàn Trạch Vũ giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Hình như cảm thấy một ánh mắt dò xem quan sát anh, anh chợt quay đầu, chỉ thấy cô gái kia cũng quay người sang, hướng chỗ Lữ Duy Duy đi tới.
Bóng dáng xinh đẹp dưới ánh đèn tối mờ có cảm giác rất quen thuộc, rất quen thuộc, giống như. . . . . .
Trong đầu Hàn Trạch Vũ nhanh chóng hiện ra người trong nửa buổi tối năm trước, cô gái chủ động quyến rũ anh, cô gái để cho anh thực cốt mất hồn!
Trong lòng anh chợt cả kinh, liền vội vàng đứng lên đuổi theo, chỉ là bóng dáng kia đã sớm biến mất. Đúng như nửa năm trước vậy, không ngờ cô vừa phủ xuống, vừa thần bí rời đi. . . . . .
———– tử tiết thu phân cắt —————
Dọc theo đường đi, Lữ Duy Duy cũng không nói chuyện, trong hốc mắt hồng hồng cố nén nước mắt, thủy chung cũng không để cho nó chảy xuống.
Cô một lần một lần ở trong lòng tự nhủ với chính mình, rơi lệ vì người đàn ông này thật không đáng giá! Không phải mình cũng chưa từng đặt anh ở trong lòng sao? Ít cùng anh dây dưa không phải là kỳ vọng của bản thân sao?
Nhưng, tại sao khi nghe anh nói những lời đó thì thiện lương của cô đau? Tuyệt không phải giả bộ, cảm giác chân thật, rất đau, rất đau!
"Duy Duy? Đừng khổ sở nữa!" Lãnh Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt cô cố nén bi thương, không