
phu nhân nghe được câu hỏi của Trạch Vũ, vội vàng ngẩng đầu lên, mang theo đôi mắt đau thương nhìn chằm chằm Trạch Vũ.
Hàn Trạch Vũ nhớ lại ba, lại nhìn mẹ một cái, đột nhiên cảm thấy có hơi buồn .
Ban đầu, lúc ba muốn đi tìm em gái, đúng là cũng muốn mình thay ông giữ bí mật gạt mẹ, nhưng hôm nay mình không chỉ có một người em gái mà còn có một người anh nữa.
Hai người này cùng giường chung gối mấy chục năm mà cũng không có ai nghĩ đến, đối phương cũng có quá khứ giống mình, ôm trong lòng một bí mật cùng nằm ở trên một cái giường, mỗi người ôm một nỗi khổ khác nhau.
"Mẹ, trước mẹ nên về đi, con biết rồi, cho con một chút thời gian." Hàn Trạch Vũ thở dài bất đắc dĩ một tiếng, đột nhiên cảm thấy mệt chết đi được.
"Được rồi, Trạch Vũ, vậy mẹ đi về trước.Chẳng qua là mẹ cảm thấy nên làm chút gì cho nó, nhưng con của mẹ vĩnh viễn chỉ có một mình con thôi?" bà Hàn lau khô nước mắt, kiên định nhìn Hàn Trạch Vũ.
Hàn Trạch Vũ hơi nhíu lông mày, đối với Tần Phi có một sự đồng tình?
"Mẹ, được rồi, con hiểu, con còn phải đi họp đây?" Hàn Trạch Vũ cúi đầu, giọng nói có hơi không tự nhiên.
Anh không nghĩ đến tượng vĩ đại của mẹ trong cảm nhận của anh cũng ích kỷ như vậy.
Bà Hàn cảm nhận được lời nói lạnh nhạt của Trạch Vũ, trên mặt hiện lên một tia bi thương, bà đứng lên nhìn con một cái, cô đơn bỏ đi ra ngoài.
Nghe được âm thanh đóng cửa, Hàn Trạch Vũ ngẩng đầu lên, có hơi phức tạp nhìn chằm chằm cánh cửa kia, bấm một chuỗi số điện thoại.
Không bao lâu, cửa phòng làm việc bị gõ vang.
"Mời vào?" Hàn Trạch Vũ day day thái dương, ngồi thẳng thân thể.
"Hàn tổng?" Tiếu Lãng đẩy cửa đi vào, cung kính hạ thấp đầu.
"Tối hôm qua là cậu đưa tôi trở về?" Hàn Trạch Vũ không nghĩ ra còn có người khác.
"Đúng, bởi vì Hàn tổng nói không về nhà, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là đưa anh tới đây." Tiếu lãng nhàn nhạt nói xong, nhưng mà trong nội tâm lại có chút khác thường.
"Lúc cậu đi chỉ còn một mình tôi sao?"
"Còn có một cô gái." Tiếu Lãng lạnh nhạt mà nói.
Anh nhớ tối hôm qua khi nhận được điện thoại của Hàn Trạch Vũ anh lập tức chạy qua đón, lúc chạy tới anh ngạc nhiên khi thấy anh ta đang ôm một cô gái dây dưa thân mật với nhau. T7sh.
Tiếu Lãng rất muốn xông lên cho anh ta một cú đấm, nhưng mà khi đến gần mới phát hiện anh ta đã say. Ngửi thấy một mùi rượu cùng mùi nước hoa nồng nặc trên người anh ta, còn có vết son môi trên cổ áo của anh ta, anh liền tự ý đưa anh ta đến công ty.
Anh sợ Lãnh Tiếu Tiếu nhìn thấy cái bộ dạng này của anh ta, sẽ khiến cô ấy rất đau lòng.
Nhưng mà anh cũng không biết, hành động tốt bụng tối hôm qua của anh lại làm cho Lãnh Tiếu Tiếu chịu đựng nỗi khổ vô tận.
Nghe Tiếu Lãng này lạnh nhạt nói, Hàn Trạch Vũ có loại cảm giác chột dạ.
Xem ra, tối qua đúng là anh gặp được Judy.
Ban đầu sau khi nghe được chính miệng Tiếu Lãng thừa nhận thích Lãnh Tiếu Tiếu, anh đối với cậu ta có một cảm giác đặc biệt. Giống như anh trở nên rất quan tâm đến cái nhìn của cậu ta đối với mình.
"A, tôi biết rồi. Đúng rồi, cậu đi ra lệnh cho các đơn vị, nói về vụ việc của Hạ thị chỉ là hiểu lầm, chúng ta muốn rút lại đơn tố giác, nếu như cần chuẩn bị một chút cậu tự xem làm đi."
Tiếu Lãng nghe được lời nói của Hàn Trạch Vũ có hơi kinh ngạc, chỉ là đây chẳng qua là một cái nháy mắt.
"Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ?" Tiếu lãng rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình của mình.
Những năm gần đây, Hàn Trạch Vũ muốn làm bất kỳ một việc gì cũng đều có lý do, cho nên anh chỉ cần làm theo, không cần đi tìm hiểu lý do.
"Bây giờ tôi có chuyện về nhà một chuyến, công ty có chuyện gì thì cậu gọi điện thoại cho tôi." Hàn Trạch Vũ dặn dò xong, đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe đi nhanh ra cửa.
Tiếu Lãng nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Hàn Trạch Vũ nói với theo.
"Hàn tổng, tôi thấy anh nên đi thay bộ quần áo khác thì tốt hơn đó."
Hàn Trạch Vũ nghe được lời nói của Tiếu lãng, có hơi không hiểu quay đầu lại, nhìn thấy Tiếu Lãng nhìn mình chằm chằm của mình, anh cúi đầu nhìn thấy được mấy vết son môi rõ ràng, anh lúng túng lại nhìn Tiếu Lãng một cái, buồn bực đi vào phòng nghỉ. Lãnh Tiếu Tiếu nhìn bóng dáng Hàn Trạch Vũ đột nhiên thoảng qua ở trước mắt mình, trong lòng cô vui mừng, liền vội vàng đuổi theo, nhưng khi ở phía trước cách Trạch Vũ không xa, đảo mắt liền mất tung tích.
Tất cả chung quanh cũng thay đổi, Lãnh Tiếu Tiếu phát hiện mình giống như lọt vào một sơn cốc không biết tên.
Sơn cốc yên tĩnh chỉ nghe hàng loạt tiếng khiến trách thỉnh thoảng truyền đến, Lãnh Tiếu Tiếu kinh hồn bạt vía lục lọi đi tới, lại phát hiện mình một vòng lại một vòng thủy chung đều đảo quanh một chỗ, không cách nào tìm được đường ra.
Trong lòng cô lớn tiếng la lên: Trạch Vũ? Anh ở nơi nào? Trạch Vũ? Không cần bỏ em ở lại?
Đột nhiên, một hồi tiếng cười vui thích truyền tới, Lãnh Tiếu Tiếu theo âm thanh kiều mỵ tìm kiếm cô gái kia, lại thấy Hàn Trạch Vũ ôm lấy một cô gái diễm sắc, thân mật ôm hôn.
"Trạch Vũ? Tại sao?"
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Hàn Trạch Vũ đưa mắt nhìn cô gái kia, đều là ôn tình, cô tiếc nuối đến không thể hô hấp.
"T