
"Chút chuyện nhỏ này có thể khó sao? Em quên thân phận mình?"
Mặt Lục Tề Phong hả hê trêu chọc, nói chuyện đồng thời hướng Lữ Duy Duy liếc mắt đưa tình, mặt mày đều là vô hạn phong tình, quả thật lẳng lơ.
"Em cảnh cáo anh, không cho phép anh tùy ý dòm ngó bí ẩn của anh, anh như vậy quá không đạo đức?" Lữ Duy Duy nắm chặt thành nắm đấm hung hăng nâng lên.
Lục Tề Phong cũng đứng lên, hướng cô đến gần, "Yên tâm, anh bảo đảm em không tắm đi nhà cầu là tốt rồi?"
"Vô lại? Anh cách em xa một chút?" Lục Tề Phong dịu dàng làn điệu khiến Lữ Duy Duy quả thật muốn điên rồi.
Nhìn dục vọng rõ rành rành dưới đáy mắt anh khiến Lữ Duy Duy chợt xoay người muốn chạy, Lục Tề Phong đã sớm hiểu rõ cô, giống như con ác lang nhanh chóng bổ nhào lên phía trước, đem Lữ Duy Duy đặt ở trên ghế sa lon.
Lữ Duy Duy trở lại nhà trọ không có bật đèn.
Trong bóng tối, cô vùi ở trên ghế sa lon, mặc cho nước mắt không cầm được tràn ra ngoài, từng giọt từng giọt theo gương mặt chảy xuống.
Trong đầu của cô không ngừng vang lên những lời nói lạnh lùng đả thương người kia của Lục Tề Phong.
Trong lòng của anh, mình lại thật sự không chịu nổi như vậy sao? Mình thật ti tiện như vậy?
Đem trong sạch của mình giao phó cho anh, lại sợ tâm cũng đi theo mất rồi, cô rất nỗ lực muốn để cho mình giả vờ không thèm để ý anh, bên cạnh anh rõ ràng có người phụ nữ gia thế hiển hách kia, tại sao vẫn phải đúng là âm hồn bất tán dây dưa với mình như thế?
Đối với loại trò chơi tình cảm này cô căn bản không chơi nổi, cô sợ mình hãm quá sâu tương lai không cách nào tự kềm chế, cô muốn né tránh cũng sai lầm rồi sao?
Trong đêm tối trống rỗng, không có người trả lời.
Không biết ngồi bao lâu, chân trời dâng lên một tia ánh sáng mặt trời, một tia nắng ban mai từ cửa sổ chiếu vào, Lữ Duy Duy trên ghế sa lon rốt cuộc mang theo nước mắt ràn rụa, lòng tràn đầy rối rắm chìm vào giấc ngủ rồi.
Biệt thự bờ biển, âm thanh sóng biển vỗ đá ngầm mơ hồ truyền đến. Mở cửa sổ lộ ra một cỗ tư vị nước biển tanh mặn.
Lục Tề Phong ở trong cảm giác một hồi nhức đầu dần dần tỉnh táo lại.
Anh vừa xoa xoa thái dương vừa ngồi dậy, chăn rơi xuống, anh cảm thấy một hồi lạnh lẽo đánh tới. Anh cúi đầu, kinh ngạc phát hiện cư nhiên mình toàn thân trần truồng, anh nhanh chóng nhìn bốn phía chung quanh một cái, đầy đất bừa bãi khiến cho đầu óc anh ong một cái chập mạch rồi.
Anh hết sức ảo não nắm tóc, một chút trí nhớ rời rạc tối hôm qua bắt đầu trở lại trong đầu của anh.
Mặc dù anh chỉ nhớ anh tối hôm qua uống rất nhiều rượu, tất cả sau đó, anh không có nhớ được, nhưng trong phòng xốc xếch không khỏi biểu hiện kích tình tối hôm qua.
Ta cái gì không Lục. Thời điểm anh đang suy nghĩ một mảnh hỗn độn ấy, cửa phòng được mở ra, Lâm Mỹ Giai bưng một khay đi tới.
"Tề Phong, anh đã tỉnh? Này vừa lúc, em chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh, bây giờ anh khẳng định đói bụng."
Lục Tề Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Mỹ Giai, muốn từ trên mặt của cô nhìn ra những thứ gì, nhưng trên mặt của cô trừ thẹn thùng và dịu dàng, cũng không có đáp án anh muốn.
Có lẽ đáp án anh rõ ràng biết, chỉ là anh không muốn thừa nhận thôi.
"Mỹ Giai. . . . . . Cái đó. . . . . . Chúng ta?"
"Tề Phong, là em tự nguyện, anh không phải có gánh nặng trong lòng gì." Lâm Mỹ Giai quan tâm nói, nhưng mà ý tứ trong lời nói của cô hoàn toàn đánh nát một chút kỳ vọng kia của Lục Tề Phong, thật là ít ỏi.
Anh thở dài thật sâu, cả người cũng mềm nhũn ra. Anh hết sức kinh ngạc cảm thấy cảm giác của mình đầu tiên cư nhiên không phải là áy náy đối với Lâm Mỹ Giai, mà là cảm thấy thật có lỗi với Lữ Duy Duy.
Giờ khắc này, anh đột nhiên vô cùng muốn đến gặp Lữ Duy Duy.
Nhớ đến mình bị thân dưới không mảnh vải, anh nhìn Lâm Mỹ Giai một thoáng, "Mỹ Giai, tôi còn có chuyện, tôi không ăn bữa sáng? Cái đó, cô có thể đi ra ngoài trước một cái hay không?" T7sh.
Lâm Mỹ Giai từ đáy mắt Lục Tề Phong không nhìn thấy một chút thương tiếc nào đối với mình, cô cố nén phẫn hận trong lòng lộ ra một nụ cười ôn tình, "Tốt, em ở phòng khách chờ anh?"
Thấy Lâm Mỹ Giai rời đi, anh nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo xong.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh vén chăn lên, trên khăn trải giường trắng tinh này cũng không để lại bất kỳ ấn ký gì.
Tim của anh thoáng thả lỏng lại, trong lòng anh âm thầm may mắn mình cũng không phải người đàn ông đầu tiên của cô?
Đi đến phòng khách thấy Lâm Mỹ Giai chờ anh, Lục Tề Phong mất tự nhiên ho khan hai tiếng, "Cái đó Mỹ Giai, thật xin lỗi, tối hôm qua tôi uống hơi nhiều, có gì cần có thể nói với tôi, tôi sẽ bồi thường cô."
"Tề Phong, em nói rồi là em tự nguyện, anh không phải là còn có việc sao? Anh nhanh đi?" Lâm Mỹ Giai quan tâm nhắc nhở anh.
"A, được, tôi đi đây?" Lục Tề Phong có chút phức tạp liếc mắt nhìn Lâm Mỹ Giai, không lưu luyến chút nào xoay người rời đi.
Nghe được tiếng động cơ xe, Lâm Mỹ Giai cũng không giả bộ được rồi, cô giơ tay lên cầm lấy bình hoa thủy tinh hung hăng đập tới bức tranh hết sức đắt giá kia.
Vỡ vụn trên đất y như trái tim lưu luyến si mê của cô.
Lâm Mỹ Giai chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu tựa