Duck hunt
Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325182

Bình chọn: 7.5.00/10/518 lượt.

ra từ hốc mắt, cô vô lực lắc đầu, thân thể chảy xuống trên mặt đất, cô khổ sở cắn thật chặt vết thương chồng chất trên môi đỏ mọng, máu lại nhanh chóng rỉ ra.

Nhịn tâm muốn lạnh. Bộ dáng cực kỳ đau thương buồn bã thật làm đau lòng người.

Thấy Lãnh Tiếu Tiếu trầm mặc, Hàn Trạch Vũ càng thêm nổi giận, thật ra thì anh hi vọng cô có thể mạnh mẽ phủ nhận, cho anh một giải thích hợp lý, có lẽ, anh cảm thấy có lý do có thể tin tưởng cô. Nhưng, lúc này cô trầm mặc, ở trong mắt của Hàn Trạch Vũ, hoàn toàn biến thành cam chịu.

"Thế nào? Không nói? Cái này là sai lầm hay là quên hình? Lãnh Tiếu Tiếu, nếu không tự ái như vậy, vậy thì hiệp ước giữa chúng ta hủy bỏ. Trong vòng ba ngày, bảo tất cả lớn lớn nhỏ nhỏ trong viện mồ côi đều cút đi hết cho tôi?"

Thanh âm của Hàn Trạch Vũ lạnh lẽo như hàn băng vang lên bên tai Lãnh Tiếu Tiếu, Lãnh Tiếu Tiếu nhất định bảo trì trầm mặc đột nhiên mở ra đôi mắt đẫm lệ, tràn đầy tuyệt vọng.

"Không, anhh không thể làm như vậy, mẹ Tần bây giờ còn đang hôn mê, nếu như anh thu hồi Viện Phúc Lợi, anh bảo bọn họ phải làm thế nào? Trạch Vũ, em van xin anh." Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở không chịu nổi quỳ trên mặt đất, nắm thật chặt chân Hàn Trạch Vũ.

"Cầu xin tôi? Tại sao cô cầu xin tôi? Hiện tại, cô cảm thấy cô còn có tư cách gì có thể đổi viện phúc lợi về? Bằng thân thể bẩn thỉu của cô ư? Nói cho cô biết, tôi không có nửa điểm hứng thú đối với đồ người đàn ông khác đã dùng qua."

Hàn Trạch Vũ cúi thấp thân thể, nâng cằm dưới của Lãnh Tiếu Tiếu lên, con mắt khinh miệt quét qua trên người Lãnh Tiếu Tiếu, giống như đang nhìn một đồ vật làm cho người ta chán ghét không dứt.

Hàn Trạch Vũ nói vô tình giống như đao nhọn đâm bị thương trái tim Lãnh Tiếu Tiếu, đem lấy lòng cô cắt tới chia năm xẻ bảy, cả người cắt khúc?

"Trong lòng của anh, đã, đã cho rằng như thế sao?" Lãnh Tiếu Tiếu cố nén đau thương, đứng lên thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ.

Nếu uất ức cũng không cách nào cầu toàn, như vậy cô cũng không cần như chó vẩy đuôi mừng chủ ở trước mặt anh, cô muốn dùng một loại tư thái hoa lệ phai nhạt ra khỏi tầm mắt của anh.

"Đã như vậy, vậy tôi cũng không cần ở lại chỗ này." Lãnh Tiếu Tiếu ép buộc mình nhịn rơi nước mắt, nhịn cả người đau đớn chậm rãi xoay người rời đi.

Cô không cần ở trước mặt anh rơi một giọt lệ.

Vào một nháy mắt xoay người kia, một vết máu trong nháy mắt xẹt qua tầm mắt Hàn Trạch Vũ. Chỉ là, chỉ xẹt qua tầm mắt của anh, cũng không có vào tim của anh.

Nhìn bóng lưng Lãnh Tiếu Tiếu yếu đuối, ở bên trong lòng của Hàn Trạch Vũ một hồi đau đớn. Anh đột nhiên muốn mở miệng giữ cô lại, nhưng vừa nghĩ tới cô thừa hoan phía dưới với người đàn ông khác, anh chỉ có loại kích động muốn giết người.

Anh nhịn được mình đối cô không buông, ép buộc mình duy trì trầm mặc, mắt nhìn bóng dáng gầy yếu biến mất ở tầm mắt của anh.

Nghe được cửa chính lầu dưới “ầm” một tiếng bị nặng nề đóng, tim của anh cũng trong nháy mắt chìm đến đáy cốc.

Anh ngồi bệt xuống giường, nhìn hình đầy đất, lửa giận lại xông về đỉnh đầu của anh.

Anh vung tay lên đèn thủy tinh nặng nề va đập vào gương, miểng thủy tinh đầy đất, cả phòng hỗn độn, y như một mảnh phiền loạn trái tim không có chút đầu mối nào. Lãnh Tiếu Tiếu mang theo đau đớn cả người tập tễnh di chuyển về phía lề đường, chân này giống như là đổ chì, mỗi một bước đi, đau đớn này càng nhiều lên một phần, đầu đầy mồ hôi hột theo cái trán rơi xuống.

Cô kiên cường mạnh mẽ chống thân thể, nhìn cánh cửa sân gần ở trong gang tấc lại giống như cách xa vạn dặm. Cô cắn chặt hàm răng trong lòng lặng lẽ tự nhủ, bất kể như thế nào cũng muốn rời khỏi ngôi biệt thự này, rời khỏi nơi thuộc về anh, sống hay chết đều không liên quan với anh.

Khi cô rốt cuộc bước ra khỏi cánh cửa biệt thự này, cô hít một hơi thật sâu, đèn đường mờ mờ trước mắt này bắt đầu di chuyển, cuối cùng ở trong một góc tối, thân thể gầy yếu của cô chậm rãi ngã ở trên mặt đất.

Lãnh Tiếu Tiếu rời đi hình như đem ấm áp duy nhất trong phòng trống rỗng này cũng mang đi, chỉ còn lại lạnh lẽo vô cùng.

Yên tĩnh đến mức nhịp tim đập trong phòng cũng có thể nghe được, đầy đất đều là ảnh bị xé tan.

Trước cái túi chứa đầy ảnh giọi vào trong mắt của Hàn Trạch Vũ, anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Thời điểm Lãnh Tiếu Tiếu đang tắm, người đưa ảnh đến là ai? Anh ta tại sao có thể có những ảnh này? Anh ta đưa cho mình những bức ảnh này mục đích là cái gì?

Nhìn thời gian trong ảnh không nghi ngờ chút nào chính là xế chiều hôm nay, vậy anh ta là vẫn luôn theo dõi Lãnh Tiếu Tiếu sao?

Hoặc là, tất cả đây cũng có mưu tính từ trước? ?

Nghĩ đến đây, trong đầu Hàn Trạch Vũ hoáng qua Lãnh Tiếu Tiếu lặng lẽ tuyệt vọng, cô không giải thích gì, cô thật sự là cam chịu sao? Hay là cô đối với mấy tấm ảnh này mặc dù không tán thành, nhưng căn bản không thể nào giải thích?

Hàn Trạch Vũ cảm thấy mình giống như tiến vào trong một cái bẫy của người khác thiết kế. Nhưng mà, dấu vết nụ hôn kia làm sao giải thích?

Chẳng lẽ. . . . . . ?

Hàn Trạch Vũ lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại của Tiếu Lãng.

"Alo, Tiếu Lãng, t