
bằng ấy!”
Cúi đầu, “Em sai rồi, chị Thẩm à.”
Lạc Trăn
bỗng nhiên nhận ra mình và Thẩm Hạ Thụy đều đã hai mươi sáu tuổi, còn
nhớ năm đó hai con nhóc vẫn tay nắm tay cùng đi nhà trẻ, lúc ấy thật sự
rất hồn nhiên, nhưng giờ đây, như lời Lạc phu nhân đã nói, thời gian
thấm thoắt trôi đi, con gái của mẹ cũng có thể làm mẹ rồi, ý là Lạc
Trăn, con nên tìm một người đàn ông để gả đi.
Ba giờ sáng, Lves gọi điện tới ra sức dùng câu sóng đôi khoe khoang lễ lội carnival
đường phố ở Đức tuyệt vời biết bao! Sôi động biết bao! Lay động lòng
người biết bao! Lạc Trăn nghĩ, đây quả đúng là rung động lòng người, mới có ba giờ sáng! Lves là đàn anh đại học của Lạc Trăn, người Pháp, bộc
trực, tự nhận mình là Apollo, thích mạo hiểm, trong hoạt động trợ lý
thám hiểm nhìn trúng tiềm năng thể thao mạnh mẽ của Lạc Trăn, ép người
nào đó tham gia tổ leo núi, tổ lặn biển sâu, tổ nhảy dù các kiểu trên
không trung, cuối cùng biến cả con người Lạc Trăn trở nên dũng mãnh như
dã thú, lên trời xuống bể không có gì không thể.
Nói thật
thì, Lạc Trăn thật sự rất sợ người này, quan hệ giữa họ còn hay hơn cả
sinh vật hạ đẳng với sinh vật thượng đẳng trong chuỗi đồ ăn, vì thế, đối với Lạc Trăn mà nói, đối diện với Lves điều duy nhất có thể làm chỉ có
nịnh nọt.
Nhưng, tình
hình giờ đã khác, Lạc Trăn nghĩ, ôi trời cao hoàng đế xa như anh có thể
bay từ Đức về được sao, hơn nữa nơi tôi đang đứng bây giờ chính là địa
bàn của người Trung Quốc chúng tôi, anh có là quỷ bay tới cũng đỡ được
khí hậu nơi đây, coi như anh còn dũng mãnh có thể chống chọi được cái
môi trường khô hạn chút gì đó đi, thì 1,3 tỷ con dân tổ quốc mỗi người
một bãi nước bọt cũng dìm chết anh trong lũ lụt. Lạc Trăn thỏa sức tưởng tượng xong, ưỡn lưng đáp một tiếng.
“Anh trai à, anh có biết giờ là mấy giờ không?” Châm biếm ngược trở lại.
“Mẹ nó,
không hỏi thời gian của Đức à!” “Mẹ nó tôi đang chửi anh còn có thể bắt
chẹt tôi thế nào nữa hả.” Lạc Trăn gào lên một cách sảng khoái, cảm giác này tựa như mình bỗng nhiên tiến hóa thành sinh vật thượng đẳng.
“Không đi,
em phải ở nhà. Đã nói không đi chị đây còn sợ anh á. Bố ghét nhất là
Nhật Bản. Núi Phú Sĩ? Xì, nó thanh khiết tươi đẹp được như Hoàng Sơn
chắc. Không đi, các người tự thong thả mà leo. Hừ, phong cảnh tráng lệ,
nói không chừng đợi các người trèo đến đỉnh núi lửa nó mà phun trào lên, vậy thì quả là vô cùng tráng lệ, đến lúc đó ngay cả nhặt xác tôi cũng
không cần, trực tiếp nhặt tro cốt cho các người thôi. Hoa anh đào? Nó có được chất phiêu bồng của hoa đào chúng tôi chắc. Đẹp để làm cái gì, có
gan thì anh bắt nó kết quả đi. Chậc, biết ngay anh không có gan đó mà.”
Nói xong câu này, Lạc Trăn lập tức cúp máy, chính ra thì câu cuối hơi quá chút xíu,
sau này ngẫm lại, thật sự có quá đáng tí xíu!
Tiếng chuông di động xinh xắn vang lên, Lạc Trăn cân nhắc tên Lves này liệu có phải
muốn cô chết không xong, đoạn chẳng buồn nghĩ cầm điện thoại tắt máy.
[Lạc Trăn đã trở về, cậu là người đầu tiên tôi báo đấy! Thẩm Hạ Thụy, 11 giờ 7 phút.'>
Đồng hồ báo thức trên tường chạy từ 11 giờ đến ba giờ sáng, sau đó, lại tiếp tục chạy.
Người đàn
ông đặt di động trong tay xuống, chậm rãi đứng lên đến bên cửa sổ, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn xanh u tối lộ vẻ thâm trầm khó đoán.
Chủ nhiệm bộ phận khai thác vỗ vỗ văn kiện, “Bản thân sản phẩm không có vấn đề gì,
kỳ này chất lượng loạt SA tuyệt đối không cần nghi ngờ!”
“Còn về phía tuyên truyền?”
“Cao hơn sản phẩm cùng kỳ 20%. Kinh phí lớn không có lý gì gặp phải trở ngại này!”
“Tình hình
doanh thu kém là chuyện không cần bàn cãi!” “Đó là việc của bộ phận tiêu thụ! Sản phẩm từ lúc khai thác đến khi sản xuất cũng không có vấn đề
gì, chuyện này mọi người đều quá rõ!”
“Bộ phận tiêu thụ chỉ là một con kênh, tình hình tiêu thụ tốt xấu gì đều quyết định bởi chất lượng của chính sản phẩm!”…
Người đàn
ông ngồi tại ghế chủ trì thần thái lãnh đạm, tự mình phê duyệt những văn kiện hoàn toàn không liên quan đến cuộc họp lần này, anh thực sự không
muốn phí thời gian vì mấy cuộc thảo luận đùn đẩy trách nhiệm kiểu đó,
tháo gọng kính viền vàng xuống, “Phó giám đốc Lâm, anh thấy thế nào.”
Lâm Tiếu
Tuyển bị thanh âm lãnh đạm đột ngột vang lên đưa hồn trở về, ngây ra một lúc, cầm văn kiện trên bàn lật như bay, “Trường hợp này…” Trên thực tế
hắn vẫn đang lạc vào cõi thần tiên, tối qua chị Thụy gửi tin nhắn báo
rằng chị Lạc đã trở về từ Mỹ, với tính cách e sợ thiên hạ chẳng đủ loạn
của chị Thụy, sư huynh hẳn phải là người đầu tiên biết việc này chứ, thế thì, tại sao sư huynh còn có thể điềm nhiên ngồi ở đây, như không có
chuyện gì xảy ra?
Nét mặt lãnh đạm của người đàn ông không một gợn sóng, cầm một tập tài liệu khác
trên bàn tiếp tục phê duyệt, “Giám đốc Trần, anh nói xem.”
Trần Huy
sửng sốt, liếc mắt qua Lâm Tiếu Tuyển, “—- Theo số liệu thì thấy, loạt
nước hoa SA kỳ này có thể ví như một phiên bản của kiểu mẫu thất bại,
lợi tức sau khi chúng ta bỏ ra một lượng vốn lớn về người và của chỉ nắm được 67.5% của loạt sản phẩm SA thế hệ trước. Suốt hai năm b