
ộ phận khai thác và bộ phận tiêu thụ tương đối hao hụt không kém nhau mấy, thất bại có nhưng không rõ rệt. Tuy nhiên, khoản chi của bộ phận tuyên truyền
trong điều kiện tiên quyết đạt 40% trên diện rộng, lợi nhuận lại chỉ
tăng 3%, mà hơn 70% chi phí tuyên truyền lại dùng vào quảng cáo.” Trần
Huy ý bảo trợ lý bên cạnh mang tư liệu đến phát trên bục.
… Phòng tắm
tinh xảo, vải mành sợi bông nguyên chất, người con gái nửa thân trần đưa lưng về máy quay… “Đây là một trong số những đoạn quảng cáo chủ đạo của SA, những cái khác không khác là bao, tổng kết lại đúng là loạt quảng
cáo SA ngày càng trở nên hoàn thiện hơn, tôi không biết vì sao S&G
chúng ta còn có thể phạm phải loại lỗi nhỏ này. Loạt SA kỳ này nhằm vào
hương thơm thanh nhã dành cho phụ nữ dưới 25 tuổi, bốn kiểu tạo hình đều mang sắc thái tươi sáng thuần khiết mà giới trẻ yêu thích, mùi hương
cũng thiên về kiểu thanh nhẹ hồn nhiên. Nhưng quảng cáo lại tự dựng lên
vẻ quyến rũ ướt át. Tác dụng của quảng cáo đối với sự thành bại của sản
phẩm trong xã hội ngày nay vô cùng quan trọng, 99% mong muốn mua hàng
hóa của người dân chịu ảnh hưởng từ quảng cáo, quảng cáo thất bại ấn
tượng đầu tiên về sản phẩm của mọi người sẽ kém, mà hậu quả đó sẽ khiến
người tiêu dùng trong lúc mua hàng vô thức nảy sinh sự bài xích đối với sản phẩm, muốn sửa chữa triệt để, trên thực tế không khả thi lắm, vì
vậy, tôi thấy SA kỳ tới cần chú ý sắp xếp quảng cáo.”
“Còn vấn đề
gì không, nếu không có, vậy chủ nhiệm Vương, ông có thể trở về viết bản
báo cáo.” Đóng một phần văn kiện vừa duyệt xong, xoay người bước ra.
“Sư huynh!” Lâm Tiếu Tuyển đuổi theo.
Mạc Hoành ngừng bước, ý bảo hai trợ lý bên cạnh đi trước.
Lâm Tiếu Tuyển úp mở hồi lâu, “Sư huynh, anh… hôm qua có nhận được, tin nhắn quái lạ nào không?”
“Ví dụ?”
Lâm Tiếu
Tuyển quả thật không có năng lực tìm ra chút manh mối nào trong thanh âm lạnh nhạt cùng khuôn mặt như núi băng ấy, sờ sờ cổ chỉ đành cười cười,
“Không có ạ, em chỉ hiếu kỳ, hỏi bâng quơ vậy thôi, học trưởng đừng để
tâm, ha ha.”
“Trước bảy giờ mang tài liệu của SUM đến cho tôi.” Hai tay đút túi quần, xoay người tiến về văn phòng.
Lúc Lạc Trăn chạy đến Thẩm gia, Thẩm Hạ Thụy đang lựa quần áo trong phòng, cô ấy bày tất cả quần áo ra sàn so sánh từng cái một, Lạc Trăn nhìn cô gái đang
bày hàng rong trước mắt, khó hiểu thắc mắc, “Không phải chỉ đi dạo thôi
à, có cần phải thế không hả mày.”
Sau này Lạc Tăn mới biết, đúng là vô cùng cần thiết.
Bởi vì mục
đích chủ yếu ra ngoài hôm nay của Thẩm Hạ Thụy chính là trả thù Lạc
Trăn, mà quá trình này cực kỳ cần sự hỗ trợ của một bộ đồ dũng cảm có
tính năng dính đồ ngọt có thể giặt sạch, dính đồ trang điểm có thể lau
hết, thay lên thay xuống không để lại nếp nhăn v.v… Lạc Trăn ban đầu còn ngây thơ chưa nhận ra, cho đến khi —- mua một hộp Hagen Dazs nhỏ cô ta
vẫn không chịu sống chết đòi một thùng lớn, lướt qua quầy Arden hết vòng này đến vòng khác, mua quần áo cũng khiêm tốn chỉ vào Dolce &
Gabbana, Dior, Burberr, hầy, đây chính là đạo hạnh, coi tâm tư kia xem,
đến nhện cũng chẳng tỉ mỉ như thế.
Không thể
không khâm phục thủ đoạn báo thù cao siêu của đồng chí Thẩm, nào giống
phục thù viết trong tiểu thuyết, khiến người ta đau khổ mình càng đau
khổ hơn.
Vì thế Lạc
Trăn lúc này vô cùng đau khổ liếc nhìn Thẩm Hạ Thụy vô cùng vui sướng,
“Em nói chị này…” Vừa mở miệng, Thẩm Hạ Thụy đã kín đáo đưa tay vỗ vỗ
vai Lạc Trăn, ẩn ý sâu xa, “Lạc Trăn, làm người chính là phải trọng
lương tâm đó.”
Đây vốn là lời Lạc Trăn muốn nói, kết quả bị Thẩm Hạ Thụy thong thả nói ra.
Lạc Trăn cắn răng, “Xin chị hãy kiên trì nỗ lực.”
Ba tiếng sau, người nào đó đã thoái hóa thành động vật lưỡng thê lom khom bò đi.
Thẩm Hạ Thụy quay đầu liếc cái xe kéo sức người kia, cảm thấy tinh thần và cơ thể
cũng đã đủ ác, bèn khai ân ban xuống, “Tiểu Lạc, vì sự cần cù cả một
buổi sáng của mày, chị đây quyết định mời mày ăn trưa.”
Lạc Trăn vừa nghe tí rơi nước mắt anh hùng ngay tại chỗ.
Sau cùng
Thẩm Hạ Thụy bồi thêm câu, “Trước khi ăn cơm mày cho tao mượn tiền đã.”
Theo quan niệm của Thẩm Hạ Thụy, mượn có nghĩa là cầm luôn, không cần
trả.
Lạc Trăn khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng,
Thẩm Hạ Thụy lại đưa Lạc Trăn đến quán ăn của bạn cùng lớp đại học với
họ mở ra – Quất Tử, Lạc Trăn khi đó vẫn thấy hoảng hốt, vì trong ấn
tượng của cô Quất Tử này là một đứa tùy hứng nông nổi, trước tiên mặc kệ có rắc rối vẫn xông xáo ra ngoài lập nghiệp, nhưng chí ít ở ngoài xông
xáo thế nào cũng được
Kết quả bắt gặp sắc mặt dâu thảo vợ hiền của cô bạn ngang bướng này đang đun cà phê,
Quất Tử trông thấy Lạc Trăn cũng hoảng hốt.
Cuối cùng hai người đều vượt lên.
Quất Tử tên thật là Trần Quất Nhã.
Quất Tử đun
hai tách Lamshan [1'> cho mình và Thẩm Hạ Thụy, rót cho Lạc Trăn một cốc
nước lọc, Lạc Trăn trong lòng tủi thân một phen, cảm thấy mình chẳng qua xuất ngoại mới hai năm, có cần thiết phải như thế không?
Quất Tử cười nhạt, “Sao thế tiểu hải quy [2'>, không ngờ rót cho cậu cốc nước cậu vẫn chưa hài lòng sao.”
“Hài lòng