
hanh đã bỏ chiếc bút đang ngậm trong miệng xuống, lập tức đi vào trạng thái sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu: “Dạ. có việc gì không?”
“Chào cô.”
“Xin chào.”
“Sáng Thứ bảy cô có rảnh không?” Dừng một chút, đầu kia nói tiếng, “Cố tổng muốn hẹn cô phỏng vấn.”
Trong lòng Mạc Ninh vui mừng nhưng giọng nói vẫn đều đều: “Được, mấy giờ?”
“Cô thấy mười giờ được không?”
“Không thành vấn đề.” Cúp điện thoại, Mạc Ninh thả người trên chiếc ghế dài, ngả lưng xuống, không thể kiềm chế tiếng cười vang.
Mạc Ninh đã ở cái thành phố ngu ngốc này gần ba năm, đối với nơi này, mỗi ngày cô lại có một cảm nhận mới, hai
năm trước cô thấy vĩnh viễn mình cũng không thuộc về nơi đây. Nhưng bây
giờ cô đã lập đại bản doanh ở đây, cho dù Chu Nhất Nặc và Tô Dã Nghị ở
Bắc Kinh xa xôi hợp tác muốn mời cô làm việc, cô cũng không dao động
nữa.
Đi đến tòa nhà công ty Vincent, lên tầng mười tám khu hành chính, cửa thang máy vừa mở thì thấy vị thư ký tên
Phạm Mông kia đang đứng chờ Mạc Ninh, cô nhận ra nhãn hiệu nước hoa của
vị thư ký kia, nghĩ nghĩ một lát, đãi ngộ của Vincent với nhân viên quả
thật tốt.
Trước phòng làm việc của Cố Chuẩn có
treo một tấm bảng viết bằng tiếng Anh, Mạc Ninh liếc mắt một cái, Phạm
Mông đã mở cửa, trong nháy mắt, Mạc Ninh nắm chặt túi da rồi đứng nghiêm trang, ánh mắt lịch sự nhìn thẳng đến người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc. Tầm mắt của anh dời khỏi máy tính, gật đầu nhìn thư ký Phạm,
sau đó đứng dậy, đi ra từ sau bàn làm việc.
“Cô Mạc, xin mời đi theo tôi.” Thư ký Phạm giơ tay làm động tác “xin mời”, Mạc Ninh nâng bước tiến theo.
Văn phòng cũng không lớn, ngoài cửa sổ
nắng xuân rơi đầy, trong phòng không khí khá ấm áp. Mạc Ninh được dẫn
đến trước ghế sofa nhung màu xanh nhạt, thư ký Phạm cung kính nói với
người trước mắt: “Cố tổng, tôi ra ngoài trước.”
Mạc Ninh cao 1m65, đi giày cao gót bốn
phân, nhìn thẳng thì chỉ có thể thấy được bả vai của Cố Chuẩn, hơi ngẩng đầu lên chút thì nhìn thấy cằm của anh, còn phải ngẩng đầu lên nữa, mới có thể hoàn toàn trông rõ cái khuôn mặt tươm tất kia. Ngay khi đang
quan sát, chủ nhân của gương mặt đó lại cúi đầu xuống, ánh mắt đối địch
với cô, cô có thể nhận ra sự lãnh đạm trong mắt anh, coi cô như một
người xa lạ lại phiền phức. Mạc Ninh lại nhớ lại số lần đã gặp anh, lần
nào anh cũng để lại cho cô ấn tượng tồi tệ.
“Như vậy, bắt đầu được chưa?” Giọng của Cố Chuẩn ngọt lịm, bình tĩnh, giống như người đi dạo phố lúc
lâu lại được uống một ngụm nước lạnh tinh khiết, Mạc Ninh rất thích cách nói này.
Nghiêng người ngồi xuống ghế salon, Mạc Ninh lấy từ trong cặp một sấp tài liệu, giơ tay lên: “Cái này… phiền Cố tổng có thể xem qua được không?”
Tô Dã Nghi đã từng nói, vẻ mặt bình
thường nhất của Mạc Ninh khi ở trước người khác giới thật không bình
thường, cơ mặt như co quắp lại. Trong đầu Mạc Ninh hiện lên gương mặt
của chính mình, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
Cố Chuẩn thấy Mạc Ninh ngồi xuống ghế
sofa, đón lấy tài liệu Mạc Ninh chuyển đến, cúi đầu chăm chú đọc. Nhưng
vài giây sau, anh đột nhiên vứt tài liệu sang bên cạnh, nhấn vào nút bấm điện thoại trên bàn, nói: “Thư ký Phạm, lấy nước uống cho cô Mạc vào đây.”
“Cô Mạc muốn uống gì?”
Vẫn còn đắm chìm trong việc quan sát ánh sáng vây quanh Cố Chuẩn, Mạc Ninh nghe vậy thì tạm dừng lại, thuận miệng nói: “Cà phê, cám ơn.”
Đầu kia thư ký Phạm nói: “Xin đợi một lát.”
Xong chuyện, sự chú ý của Cố Chuẩn lại chuyển sang tập tài liệu.
Mạc Ninh nhìn ngoài cửa sổ, nơi đó nhà
lầu san sát nối tiếp nhau trùng trùng điệp điệp, nhưng đó chỉ là che dấu những điều cô đang quan sát. Kỳ thật, thứ cô đang theo dõi là người đàn ông ngồi đối diện, anh mặc một bộ quần áo đen cực kỳ vừa vặn, ống tay
áo phẳng phiu, hơi dựa vào ghế sofa phía sau, vẻ mặt của anh khi xem tài liệu rất chăm chú, nhìn nhìn một lúc, chân mày không tự chủ lại nhíu
lại, ngay cả nụ cười dịu dàng lúc đầu cũng biến mất, hiện ra một dáng vẻ nghiêm túc. Thưởng thức biểu tình biến hóa của Cố Chuẩn, Mạc Ninh cảm
thấy hả hê khi người khác gặp họa, mặt anh càng trầm trọng bao nhiêu, cô càng vui vẻ bấy nhiêu.
Nghĩ vậy thôi, theo lý thường cô cũng nên mở miệng trước: “Cố tổng xin yên tâm, với những tin tức không minh, tôi chỉ tin khi chính miệng Cố tổng nói ra.”
Nghe những lời này, sắc mặt Cố Chuẩn đột nhiên thả lỏng: “Cô Mạc đây đang nói lai lịch của những tài liệu trên tay tôi không quang minh?”
Mạc Ninh giật mình sững sờ trong thời gian ngắn, đáp lại rất nhanh: “Phải xem anh định nghĩa “quang minh” là như thế nào? Đứng ở lập trường của anh, tôi nghĩ, có làm cho cho
rằng những tin tức không phải chính miệng anh nói ra… cho dù là thật…
tất cả đều không quang minh.”
Khóe miệng Cố Chuẩn khẽ cong, cười như không cười, anh nói: “Cô Mạc một lòng muốn tác oai tác quái đúng không?” Dứt lời, anh đặt tập tài liệu trên tay xuống bàn, đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.
Thư ký Phạm lập tức đi đến chỗ ngồi của
hai người, Mạc Ninh phát hiện nữ thư ký đoan trang xinh đẹp này không có chút phép tắc nào cả. Mặc dù đã cố nói tránh rồi, nhưng vẫn cảm