
làm gì với du
thuyền này”.
Đi về phía trước hai
bước, Khâu Tuân đến ghế dài nằm xuống, cầm ly nước trái cây trên bàn,
uống một ngụm nói.“Hãy dùng cả trái tim để cảm nhận vẻ đẹp của biển
thôi”.
Khâu Tuân nói không sai, trên
du thuyền không chỉ có hai người bọn họ. Ngoại trừ hai người ở phòng
điều khiển và lái tàu là người nước ngoài, còn có hai người phục vụ chịu trách nhiệm phục vụ nước quả và điểm tâm. Nghĩ đến chuyện khi nãy Khâu
Tuân nói du thuyền này là mua lại, cô thật sự bắt đầu hoài nghi thân
phận của người kia. Giằng co một hồi lâu, cho đến khi Khâu Tuân dẫn cô
đến vòng đài ngắm cảnh, cô mới thu hồi lại tâm tư phức tạp. Nhìn bọt
nước bắn tung lên trắng xoá giữa cảnh biển trời canh thẳm, bên tai vang
lên tiếng nước, tiếng gió, rất nhẹ, lấp đầy thíng giác của cô, mũi ngửi
thấy vị mặn của biển, mang theo hơi ẩm, cùng với gió biển từng đợt lướt
qua mặt, rất thoải mái. Giữa vùng biển lớn như vậy khiến cả trái tim cô
cũng trở nên im lặng lạ thường.
“Thiên nhiên thật là tuyệt diệu, rộng lớn, đem con người chúng ta trở nên vô
cùng bé nhỏ”. Khâu Tuân đưa ly ước chanh lên, chậm rãi nói.
Mạc Ninh cười cười, phía xa có mấy chú chim đen nhánh bay qua, trên biển
rộng và dưới trời xanh, thật nổi bật, đúng là rất bé nhỏ, chỉ như vài
chấm nhỏ. Cô cũng đã bị cảnh sắc này mê hoặc, lúc này lòng càng xúc
động, thuận miệng nói “Thật sự rất đẹp”. động hay tĩnh đều rất đẹp, yên
lặng hay ồn ào cũng đẹp…
Khâu Tuân
gật đầu, “Đây chính là lý do tôi đã rời xa tro bụi của thành thị, rời xa tiếng động ầm ĩ, mỗi ngày đùa chơi giữa sơn thủy nhân gian. Cô sẽ thấy, giữa trời đất rộng lớn, mới có thể cảm giác được lúc trước mình có bao
nhiêu hạn hẹp, có bao nhiêu cưỡng ép, có bao nhiêu mệt mỏi”.
Mạc Ninh nhìn về phía anh ta, lúc này anh ta đang nhìn thẳng về phía trước, bộ dạng cảm giác có chút siêu thoát.
Cảm nhận được ánh mắt của Mạc Ninh, Khâu Tuân thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cô, đồng thời nói.“Sao, cảm thấy tôi giống một lão già không?”.
“Sao có thể như thế?”.
“Tang thương, nhìn thấu thế sự… anyway”. Khâu Tuân lại không tự giác tuôn ra
một từ đơn tiếng anh “Cô có thể hiểu những gì tôi đã hình dung không?”.
Ánh mắt Khâu Tuân đột nhiên mang chút chờ mong.
Mạc Ninh cười ra tiếng, ngay sau đó Khâu Tuân lộ ra biểu tình khổ sở, như
là bị tiếng cười của Mạc Ninh đả kích. Sợ anh ta hiểu lầm, Mạc Ninh
nhanh chóng giải thích “Tôi hiểu ý anh, nhưng mà, tôi không có suy nghĩ
đó”.
“Vậy cô nói xem, vừa rồi, khi tôi ngẩn người là đang suy nghĩ gì?”.
“Tôi đang nghĩ, có lẽ trước kia anh… Thật xin lỗi, hi vọng lời nói của tôi sẽ không khiến anh suy nghĩ”.
“Không sao, cô cứ nói”.
“Tôi chỉ cảm thấy, có lẽ trước kia anh đã từng bị tổn thương”.
Khâu Tuân nghe xong lời này, sửng sốt một chút, lập tức quay đầu, “ha ha” cười nhẹ một chút, nhẹ nói.“Thật sắc bén”.
Mạc Ninh ngạcnhiên, cho là mình đã đoán đúng, ai ngờ, một giây sau Khâu Tuân lại nói,“có điều, cũng chưa chính xác”.
Mạc Ninh yên lặng nhìn anh ta, cũng đợi anh ta nói tiếp. Thế nhưng Khâu
Tuân cũng không nói tiếng, rất nhanh bày ra một nụ cười, cởi mở nói.“Đi, mang Mạc tiểu thư sắc bén đi câu cá”.
Cả ngày hôm đó, Mạc Ninh luôn cảm thấy vui vẻ. Cơm trưa được hai đầu bếp
chính là hai phục vụ khi trước chế biến, cá Khâu Tuân câu tới, thịt rất
mềm, ăn rất ngon, phối hợp với rượu cũng rất hợp. Người trên thuyền về
sau còn đảm đương công việc thợ chụp ảnh. Mạc Ninh cũng tự mình chụp một số cảnh đẹp, Khâu Tuân hứa hẹn sau khi về nước sẽ gửi cho mạc Ninh một
quyển album. Hai người chơi đến khi mặt trời ngả về tây mới về điểm xuất phát, cả ngày cười cười nói nói, Mạc Ninh đã rất thoải mái. Khâu Tuân
là kiểu người rất biết “chơi”, anh ta đã đi đến nhiều nơi, hiểu nhiều
phong thổ, những điển tích hay những sự kiện văn hoá, trong lúc không
ngờ, Mạc Ninh đã đem anh ta trở thành một người bạn tốt ở nơi đất khách
quê người, rất có cảm tình.
Khâu Tuân đưa Mạc Ninh về khách sạn, hai người đều rất vui vẻ vì hành trình hôm
nay. Trên đường về, bọn họ gặp Trương Kiệt Chí, không, nói chính xác là
Trương Kiệt Chí xuất hiện trước mặt hai người. Anh ta mặc một cái quần
đùi, trên người mặc một chiếu áo phông kỳ quái, hết lần này đến lần khác giọng điệu nói chuyện của anh ta đúng là rất hợp với quần áo anh ta
mặc.“Đi ra ngoài chơi một ngày?”.
Khâu Tuân nhìn Mạc Ninh, vừa hay thấy cô nhíu mày, phối hợp nói.“Vị này là?”.
Mạc Ninh “Là bạn trai của đồng nghiệp tôi, Trương tiên sinh”.
Sắc mặt Trương Kiệt Chí lập tức trầm xuống. Khâu Tuân hiểu rõ “A” lên một tiếng.
“Đây là bạn của tôi, Khâu Tuân”. Mạc Ninh lễ phép giới thiệu Khâu Tuân với Trương Kiệt Chí.
Mặt Trương Kiệt Chí đã đen.
Khâu Tuân bật cười, giống như nụ cười này dùng để lý giải cho lời giới thiệu đó, Khâu Tuân còn cố ý vươn tay ra.“Trương tiên sinh, xin chào”.
Trương Kiệt Chí mang theo khuôn mặt đen xì bắt tay Khâu Tuân, Mạc Ninh phát
hiện được hình như Trương Kiệt Chí còn muốn nói gì đó, vì vậy bắt đầu mở miệnh “Chơi một ngày, có chút mệt mỏi, hai người có thể từ từ tâm sự.
Đúng rồi, Khâu Tuân, Trư