Disneyland 1972 Love the old s
Đen Ăn Đen

Đen Ăn Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324541

Bình chọn: 10.00/10/454 lượt.

rất nhiều, râu mọc lộn xộn trên mặt, hai mắt thâm quầng suy sụp, vừa thấy Mạc Ninh,

nháy mắt anh cúi gằm mặt xuống.

Mạc

Ninh hết sức kìm chế sự tức giận, bình tĩnh nói với hắn: “Bác Hứa và dì

Hứa tìm anh khắp nơi, tết Trung thu bố mẹ em đã đi một chuyến tới đây,

coi như là vì anh. Gần đây thân thể của bố anh không được tốt”.

Hứa Thư Hoài cúi đầu, bộ dạng bất cần đời trước kia hoàn toàn không thấy,

anh ta giống như con muỗi bị dính điện, không còn cách nào ngoài rớt

xuống. Mạc Ninh có chút đau lòng, dùng ngữ khí nhẹ nhàng hơn: “Sau khi

lập án thì nói cho bố mẹ anh biết đi? Anh hi vọng em nói thế nào với bọn họ?”.

Hứa Thư Hoài trầm mặc trong

vài phút, sau đó mở miệng, giọng nói thật sự có vị chua chat nói: “Việc

này anh đã xử lý tốt, sẽ không có người tìm đến bố mẹ anh. Anh chỉ cầu

em… Đừng nói cho bọn họ biết”.

Mạc

Ninh không có nói tiếp, cô biết lúc này cảm xúc của Hứa Thư Hoài rất yếu ớt, cô thông cảm với anh chờ cảm xúc của anh tốt lên. Cũng không lâu

lắm, Hứa Thư Hoài lại lần nữa mở miệng: “Em gần đây, có khỏe không?”.

“Ừ, khá tốt”.

“Nghe nói em và Cố Chuẩn của Vincent đang qua lại?”.

“Đúng vậy”.

“Anh ta đối với em có tốt không?”. Lúc hỏi câu này, Hứa Thư Hoài làm như vô ý ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt Mạc Ninh đang nhìn, lại nháy mắt cúi

đầu.

Tuy rằng chỉ là một lát, Mạc

Ninh lại rõ ràng thấy nước mắt trong mắt anh chưa rút, nghĩ đến cảm tình anh đối chính mình, Mạc Ninh biết nên ngưng hẳn đề tài này tại đây, trở lại nói: “Em sẽ nói với hai bác anh…”.

“Nói cho bọn họ anh đã đi du học” Hứa Thư Hoài ngắt lời của cô, sau đó đột

nhiên đứng lên, xoay người, nói: “Chúc em hạnh phúc”. Sau đó cũng không

quay đầu lại rời đi.

Không có nhìn lại, trong đầu cô bây giờ là hình ảnh Hứa Thư Hoài cô đơn rời đi, thật lâu không tiêu tan.

Lần này chắc là đã kích lớn nhất từ trước đến giờ đối với Hứa Thư Hoài, đến mức Mạc Ninh trông thấy anh cũng không dám trách cứ tại sao anh lại lâm vào tình trạng này, không dám hỏi anh có thể bị kết án hay không, không dám nói anh một câu đúng hay không. Dù sao mười mấy năm tình bạn, Hứa

Thư Hoài như hiện tại, cô cảm thấy áy náy, cảm thấy giống như mắc nợ anh cái gì.

Vì thế cô đành phải đem phần ý xin lỗi của Hứa Thư Hoài chuyển dời đến cha mẹ anh, trong điện thoại, cô nhắn nhủ lời của Hứa Thư Hoài, cũng thay anh thực hiện nghĩa vụ của

con cái, đối với cha mẹ anh hỏi han ân cần, quan tâm gấp đôi. Việc Hứa

Thư Hoài bị giam giữ, ai cũng không biết.

Trung thu đi qua, chính là kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn.

Trong tòa soạn báo, cả nam lẫn nữ đã sớm tụ tập thành nhóm bàn bạc với nhau

nên đi chỗ nào du lịch, cuối cùng thống nhất ý kiến là đi xuống phía nam tìm một hòn đảo nhỏ nào đó, phơi nắng, chơi thoải mái vài ngày. Có

người hỏi ý kiến Mạc Ninh, Mạc Ninh vốn không có ý muốn ra ngoài, nhưng

sau khi xem mấy cái hình ảnh bọn họ đưa cho lại đột nhiên muốn đi chơi.

Mong muốn nhất là được cùng đi với anh. Tuy rằng biết anh cũng không nhất

định có thời gian, Mạc Ninh vẫn là nhịn không được gọi sang Mĩ cho anh.

“Uhm, quốc khánh sắp đến rồi”. Mạc Ninh khéo léo nói.

“Ừ, sau đó?”. Cố Chuẩn bên kia nói còn có âm thanh lách cách đánh máy.

“Anh, anh chừng nào thì trở về?”.

“Không rõ. Chuyện lần này có vẻ phiền toái, về sẽ nói cho em biết”. m thanh đánh máy dừng lại, anh hỏi: “Làm sao vậy?”.

“Không có gì, sắp tới tòa soạn tổ chức đi du lịch quốc khánh…”. Nói tới đây,

Mạc Ninh cảm thấy ngữ khí của mình nghe giống như con dâu nhỏ, vì thế

thay đổi khẩu khí: “Vốn muốn cùng anh cùng đi du lịch …”

Bên kia đột nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp của ai đó, không có êm

tai như Dạ Oanh (chim sơn ca), trực tiếp đánh vào tâm của Mạc Ninh. Bị

cười trêu chọc như vậy, Mạc Ninh cảm thấy trong lòng ngứa ngày, lại

không thể giải quyết được, nửa ngày không thông.

“Cười đã chưa?”.

“Không tốt lắm”.

“Vậy anh cười cái gì?”.

“Muốn cười thôi”.

Mạc Ninh cũng muốn cười, nhưng nhịn xuống, hỏi: “Vậy anh sẽ về chứ?”.

“Anh sẽ cố hết sức”. Dừng một chút, kia lại có thanh âm bàn phím, “Định đi nơi nào chưa?”.

“Đi đến một cái đảo nhỏ ở phía nam tên là đảo Tahiti”. Ý cười vui vẻ, Mạc

Ninh bổ sung nói: “Có lẽ anh chưa từng nghe qua chỗ này, đây là mấy

người đồng nghiệp của em tìm được, cũng có biển, cũng không phải giới

hạn trong Đông Nam Á, lại tiện nghi và tương đối được… giá cả lại hợp

lý”.

“Đúng là không tệ”.

Kế tiếp, đoàn người của tòa soạn báo thẳng tiến bước vào sân bay, làm thủ

tục, tắt điện thoại di động. Mạc Ninh cũng chưa nhìn thấy Cố Chuẩn, cũng không thấy anh gọi điện giải thích, vì cái gì không gửi cho cô một tin

nhắn. Cô không rõ lắm vì sao Trương Kiệt Chí cùng Phó Tịch Nhan hiện tại lại đi theo đoàn, nhưng nhìn ra được, ánh mắt hai người nhìn cô đều có

chút khoe mẽ, thêm chút trào phúng, ý tứ hàm xúc.

Mạc Ninh không nhàm chán đến mức đi so đo ý tứ với hai người này, trong

lòng lại vẫn có chút buồn bực. Thiếu chút nữa là mang hành lý quay về,

không đi nữa.

Mọi người ở Thâm Quyến chuyển máy bay, bay thẳng đến Sydney. Lại từ Sydney chuyển máy bay, bay thẳng