
còn hỏi dồn
đập một lô một lốc những câu hỏi ngốc nghếch, trẻ con “Anh là ai? Tôi là ai?
Chúng ta đang ở đâu?” Tô Nhất Minh muốn hét thật to trả lời cô “Tôi là chó sói.
Cô là cô bé quàng khăn đỏ. Hiện giờ tôi muốn ăn thịt cô.” Nhưng anh cố nhịn, dù gì thì
mình cũng là người văn minh, con gái người ta không đồng ý mà giở trò lưu manh
là hành động mất nhân cách.
Trình
Vũ Phi còn nắn nắn bóp bóp gan bàn chân anh, cuối cùng thì nói ‘âm
tính’. Tô Nhất Minh lần đầu phát hiện ra gan bàn chân mình là nơi nhạy cảm, hơn
nữa hai chữ đó kích thích anh. Cứ làm cho người ta tưởng tượng tận đâu đâu!
Lăn lộn
cả đêm gần sáng, Tô Nhất Minh lại một lần nữa bị Trình Vũ Phi phá bĩnh khi vừa
thiu thiu được một lúc khiến anh như muốn nổ tung. Anh chợt vùng dậy, ôm lấy
cô, nhắm thẳng môi cô, đặt một nụ hôn trên
đó.
Lần này
thì chính xác, anh hôn đôi môi mềm mại ấm áp của bác sĩ Trình, dùng lưỡi khiêu
khích từ từ tách hai bờ môi của cô ra rồi chìm trong cảm giác sung sướng đến
run rẩy đó. Nhưng Trình Vũ Phi được một phen hết hồn, cô nín thở, cố sức vùng
vẫy, đẩy Tô Nhất Minh ra. Tô Nhất Minh trong phút chốc hồi tỉnh lại, không dám
đối diện tội lỗi lớn tày đình mà mình vừa phạm phải, việc đó hầu như là bản
năng, anh bèn lăn sang đầu bên kia, vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Trình
Vũ Phi nhảy xuống giường, nhìn thấy Tô Nhất Minh đang chìm sâu vào giấc ngủ mà chẳng
hiểu đầu đuôi tai nheo gì cả, gọi thế nào anh cũng không tỉnh. Mãi đến khi
giọng cô khàn đi, chuẩn bị gọi 120 thì Tô Nhất Minh mới giả vờ tỉnh lại, ra vẻ
ngơ ngác, giọng còn ngái ngủ “Chuyện gì thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Anh...vừa
rồi...mới làm gì thế?” Trình Vũ Phi thật sự cảm thấy không chắc chắn, chẳng lẽ
mình hành nghề y chưa đủ lâu ư? Triệu chứng bênh vừa rồi của Tô Nhất Minh mình
chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Vừa
rồi ư? Tôi ngủ đấy thôi!” Tô Nhất Minh cố làm ra vẻ ngây thơ.
“...”
“Tôi đã
làm gì ah? Ồ nhớ ra rồi, tôi có bệnh mộng du...khi mộng du thường có những hành
động kỳ quái, làm những việc bình thượng không dám làm. Tôi vừa nãy, có phải đã
làm việc gì rồi không?” Nhìn Trình Vũ Phi khốn khổ, Tô Nhất Minh cũng không
nhẫn tâm giả vờ nữa. Nhưng người trong chốn giang hồ nhiều lúc
cũng không theo ý mình được mà!
“...”
Tô Nhất
Minh tiếp tục xảo biện một cách vô cùng thành khẩn “Nhưng những việc tôi làm
trong lúc mộng du thường xuất phát từ những khát vọng sâu kín trong lòng, bác
sĩ Trình, rốt cuộc tôi đã làm gì vậy? Tôi cũng muốn lắng nghe sự gào thét tận
sâu trong đáy tâm hồn mình…”
“…”
Tô Nhất
Minh nhìn Trình Vũ Phi sầm mặt đi ra khỏi nhà, lòng vui như mở hội, xem ra bác
sĩ nhà ta đang rối tung lên, mà không rối tung sao được khi chuyên môn của cô
đang bị chạm tự ái nặng nề.
Tiếc
rằng Trình Vũ Phi lại là một bác sĩ rất siêng năng lại chịu học hỏi, khi gặp
phải khúc mắc trong nghề nghiệp cô sẽ tự tìm hiểu đến cùng, lập tức cầu viện
bác sĩ chuyên môn. Nhìn đồng hồ, cô vội gọi điện cho bác sĩ khoa ngoại não Mục
Thuần. Khi chia tay với Mục Thuần, cô đã xoá số điện thoại của anh trong máy.
Nhưng chuỗi những con số đó dường như đã ăn sâu vào trong não cô, chẳng cần
nghĩ lâu cũng nhớ ra. Sau này cô không gọi cho Mục Thuần lần nào nữa, nhưng bác
sĩ khoa ngoại cô quen lại không nhiều, sự việc hiện tại lại gấp gáp.
Điện
thoại chỉ reng một tiếng là đã nghe thấy
giọng nói ôn hoà ấm áp của Mục Thuần ở đầu dây bên kia, cứ như anh đang chờ cô
gọi đến . “Phi Phi, có chuyện gì vậy?”
Trình
Vũ Phi ấp a ấp úng thuật lại triệu chứng của Tô Nhất Minh “Chỉ là mộng du đơn
thuần ư? Hay có liên quan đến việc người đó bị thương ở đầu?”
Mục Thuần
ở đầu dây bên kia trầm ngâm “Là đàn ông hay phụ nữ?”
“Đàn
ông!” Lẽ nào có liên quan đến giới tính?
“Bây
giờ là sáu giờ sáng, Phi Phi, em đang ở cùng với một người đàn ông?”
“…”
“Hành
động kỳ quặc? Phi Phi rốt cuộc là anh ta có hành động kỳ quặc gì?”
“…”
“Phi
Phi, em cũng là bác sĩ, em đã gặp trường hợp bệnh nào như thế chưa? Có thể
nào như thế không? Anh ta cơ bản là không có bệnh gì hết. Chỉ là giả vờ thôi.
Anh ta cơ bản muốn làm một việc mà không cần phải chịu trách nhiệm”.
Trình
Vũ Phi cảm thấy không chỉ nhân cách của Tô
Nhất Minh mà kinh nghiệm chuyên môn của cô cũng bị sỉ nhục “Không
thể nào, chắc chắn là có vấn đề.
Tôi sẽ lập tức đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra, chắc chắn sẽ tìm ra nguyên
nhân.”
Mục
Thuần cũng chẳng buồn đôi co, thực ra anh cũng ít đôi co với ai “Em đưa
anh ta đến đi, anh khám là biết ngay”
Trình
Vũ Phi đang muốn nói gì đó nhưng bỗng nghe trong điện thoại có tiếng nói nũng
nịu của phụ nữ “Mục Thuần...anh lại đây đi...mới sáng sớm anh đãnói chuyện
với ai thế? Lại là cô bồ cũ của anh à?”
Là cô
vợ bé bỏng của Mục Thuần. Máu nóng của Trình Vũ Phi dồn lên, tim thắt lại, cô
lập tức tắt điện thoại, để tay lên
ngực trái đập thình thịch trấn an, giống như ăn trộm vừa bị bắt quả tang. Cô bồ
cũ…Trình Vũ Phi bị lời nói vô lễ ấy làm cho uất nghẹn, cô miễn cưỡng đè nén
phẫn nộ trong lòng nhưng lại không dằn lòng xông thẳng vào nhà Tô Nhất