
ương thức bảo vệ mình duy nhất của cô.
Cô thông minh nở nụ cười,“Không phải anh vừa đi ra ngoài nghe điện thoại sao? Có chuyện gì quan trọng vậy?”
Đường Dịch không đáp. Trong mắt lóe lên một chút thâm thúy, vẫn nhìn thẳng cô không rời.
Cảm giác áp bách trong phút chốc thổi quét toàn thân cô.
Bỗng nhiên cô cảm thấy, chuyện mình làm vừa rồi là cực kỳ khủng khiếp.
“Dĩ Ninh……”
Anh ôn nhu gọi tên cô, coi như có tươi cười, nhưng lời nói ra lại khiến người ta kinh hãi.
“Em là người đầu tiên nói chuyện với anh mà dám chuyển đề tài.”
Kỉ Dĩ Ninh lập tức có cảm giác nguy hiểm như thanh kiếm đang kề ngang cổ mình.
Nhất thời tỉnh táo, anh không phải Tồn Huyễn, không giống như bất kì
người đàn ông nào khác, không phải người đàn ông cô có thể dùng một chút đùa giỡn thông minh là có thể lừa dối được.
Anh là Đường Dịch, âm ngoan lạnh lùng. Là người đàn ông chỉ cần một câu, liền phán cô ở tù chung thân.
Cô không dám nhìn anh, cúi đầu nhìn xuống nước, thật cẩn thận hỏi:“Anh tức giận sao?”
Anh không nói gì.
Chỉ nâng tay trái lên, gỡ xuống búi tóc của cô, mái tóc đen mềm mại
lập tức chảy xuống, dừng trên mặt nước, bàn tay anh luồn vào những sợi
tóc của cô.
Cô bị động tác dịu dàng này của anh mà có chút ngẩn ngơ.
Cô đã đọc qua vô số sách văn học cổ đại của nữ tử, biết rõ một tập
tục của tình yêu xưa. Nữ tử cổ đại, sau khi kết hôn, vào đêm tân hôn chỉ có trượng phu mới có thể cởi bỏ búi tóc của thê tử, biểu hiện tình yêu
vĩnh viễn sánh cùng trời đất.
Chưa từng dự đoán được, anh thực sự biết.
Một động tác dịu dàng thế này, từ tay anh làm ra, thực là làm cho cô thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà vừa mừng vừa lo).
Kỉ Dĩ Ninh hơi nghiêng đầu nhìn anh.
“Đường Dịch……”
Giọng nói hơi run, là kinh ngạc, cũng là làm nũng.
Bỗng nhiên anh nở nụ cười, tươi cười ôn nhu. Nâng cằm cô lên, anh nghiêng người hôn cô.
“Về sau, nhớ rõ không được nhớ đến người đàn ông khác trước mặt anh.
Bởi vì sau đó, anh không dám cam đoan anh sẽ khống chế được chính
mình……”
Một câu, nói lên điểm mấu chốt anh luôn hiểu rõ cô.
Trong nụ hôn sâu của anh cô lặng lẽ trợn mắt, nhìn khuôn mặt ôn nhu của anh, con tim cô nhất thời cảm thấy kinh hãi.
Tồn Huyễn từng nói với cô, chỉ khi nào người đàn ông yêu ai đó, mới có biểu tình ôn nhu như vậy.
– như vậy, Tồn Huyễn, anh nói cho em biết, vì sao em lại gặp được một ngoại lệ? Cho dù anh ấy không yêu, vì sao lại có ánh mắt đa tình thế
này?
Vốn tưởng rằng anh sẽ ở trong phòng tắm muốn cô một hồi, nhất là, cô
vừa mới làm chuyện không nên làm trước mặt anh, nhớ đến người không được nhớ đến nhất.
Lại không dự đoán được, anh không có làm gì.
Coi như không có chuyện gì xảy ra, anh bình tĩnh như mặt hồ đóng
băng, không thấy một tia gợn sóng. Chỉ là cầm một cái khăn mặt, ở trong
nước lẳng lặng chà lau toàn thân cô, động tác nhẹ nhàng lại tịch mịch.
Kỉ Dĩ Ninh lập tức cảm thấy mờ mịt.
Không thể nào?
Thực tế thật sự là đi tắm rửa?
……
Được rồi, cho dù thật sự là đi tắm rửa, cô làm gì mà lại có phúc được vị thiếu gia Đường Dịch này tự tay tắm cho đây?
Anh vốn có vẻ đẹp dụ hoặc, hơn nữa cách giơ tay nhấc chân cùng phương thức tư duy tinh tế từ nhỏ, trải qua nhiều năm tinh luyện lắng đọng
lại, thế cho nên tới bây giờ sản phẩm trạng thái của người đàn ông này
chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Rất không bình thường.
– Vậy nên không phải trong lòng anh đang có ý tưởng ‘Gột rửa sạch sẽ rồi ra tay’ đấy chứ?
Ách……
Nói thật, cô rất sợ anh. Mỗi khi anh ở cùng một chỗ với cô mà lại
không ở trên giường, cô lại càng sợ. Anh không làm gì cả, cô đơn đối tốt với cô, tựa như từng giọt từng giọt ôn nhu hé ra trong thiên la địa
võng, vây lấy kiếp này của cô.
Không nghĩ đến chuyện đó nữa, ưu điểm lớn nhất của Đường Dịch đáng
được công nhận, chính là giường phẩm không kém. Lúc ở trên giường, một
tay anh dẫn dắt tuyệt đối sẽ không để cô xấu hổ ngại ngùng, sinh lý tâm
lý đều lo lắng chu toàn.
Kỉ Dĩ Ninh lúc này thật muốn nói thẳng với anh: Anh phải làm cái gì
thì làm đi, đừng rửa sạch nữa, anh không ra tay giả dối như vậy càng
khiến em thấy áp lực đó ……
Thật sự không thể trách cô có M ý tưởng như vậy.
Người đàn ông âm tình bất định như Đường Dịch, trong lòng nghĩ và
biểu hiện ra ngoài thường thường là [trống đánh xuôi, kèn thổi ngược'>.
Khi cô mới biết anh, đã phải ăn hết loại khổ này, thật sự là sợ anh,
cuối cùng cô không nhịn được hỏi người làm việc bên cạnh Đường Dịch là
Khiêm Nhân: Dịch thiếu nhà anh…… Rốt cuộc là người có tính cách thế nào?
Khiêm Nhân trả lời phi thường lời ít mà ý nhiều: Kỉ tiểu thư, cô chỉ
cần nhớ rõ, khi anh ấy cười không nhất thiết là cao hứng, khi anh ấy
lạnh lùng cũng không nhất thiết là đang tức giận.
Kỉ Dĩ Ninh vô cùng thông minh suy từ một ra ba: Nói vậy là toàn bộ biểu hiện luôn hướng ngược lại với tư duy rồi?
Khiêm Nhân nho nhã lễ độ nói: Cũng không phải, có khi cũng là phù hợp cùng hướng với tư duy, đối với người như Dịch thiếu, cô chỉ có thể dựa
vào vấn đề cụ thể mà cụ thể phân tích thôi.
……
Hỏi cũng như không hỏi.
Cụ thể vấn đề cụ thể phân tíc