Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325454

Bình chọn: 10.00/10/545 lượt.

hú vị a thú vị a, tất cả ánh mắt nghiêm nghị đều đang hướng về phía bạn Kỉ:

Đầu năm nay, thục nữ cũng điên cuồng mất rồi……

Mất mặt về nhà, cả người Kỉ Dĩ Ninh như bị thiêu cháy, không nhịn

được cúi đầu rúc vào lòng Đường Dịch, lại nghe thấy một giọng nói truyền đến:“Không phải Tiểu Miêu nói muốn mua đồ ăn sao……” Cô căn bản là không nhìn kỹ trên giấy viết cái gì đã thốt ra câu đó.

Đường Dịch vỗ vỗ vai cô, an ủi tâm linh thiện lương của cô đang bị tổn thương nặng nề.

“Anh đã nói trước với em rồi, không cần để ý người phiền phức như Tô Tiểu Miêu làm gì, em không đùa được với cô ấy đâu……”

Tuyết mùa đông, mới nói đến đã rơi xuống rồi.

Gió thổi mạnh, đi dưới ánh đèn đường giữa trời tuyết rơi, khiến chúng ta nhớ đến những câu chuyện cổ tích. Tuyết rơi làm thế giới trở nên bay bổng, mộng ảo, yếu ớt, tự phụ.

Đi ra khỏi phòng điều hòa chừng mười mét, lập tức liền cảm thấy độ ấm đột nhiên bị cái rét lạnh đập tan. Kỉ Dĩ Ninh nhìn tuyết trắng rơi đầy

trời, không nhịn được hướng lòng bàn tay thổi ra một hơi. Sương mù màu

trắng tản ra từ đôi môi, mềm mại kỳ cục.

Một chiếc áo khoác gió nam tính màu đen bỗng nhiên khoác lên người cô.

“……?”

Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Đường Dịch.

Khuôn mặt đẹp của anh không lộ ra nhiều biểu tình, thậm chí cả giọng nói cũng ảm đạm, không gợn nổi sóng.

“Mặc vào.” Đường Dịch cởi áo khoác mặc lên người cô, giơ tay giúp cô

kéo khóa áo gió trước ngực, động tác ôn hòa lại cường ngạnh:“Thân thể

của em luôn luôn không tốt lắm, không thể chịu được cái lạnh của mùa

đông.”

Cô nhìn anh, biết không cãi được lời anh, chỉ bất an nói một câu:“…… Anh có thể bị lạnh.”

Phong cách ăn mặc của anh chắc chắn người thường không đủ khả năng

học theo, mùa đông có lạnh thế nào cũng chỉ mặc một chiếc áo sơmi, rồi

khoác thêm một cái áo gió là xong, dường như cũng không cảm thấy lạnh,

ít nhất, cô chưa bao giờ thấy anh sinh bệnh.

Bây giờ áo khoác anh đưa cho cô, nói cô không chịu được lạnh, cảm xúc dâng lên từ đáy lòng, thậm chí muốn ôm anh một cái, ôm lấy nhiệt độ cơ

thể anh.

Đường Dịch nhất thời nở nụ cười.

“Anh đi lái xe lại đây, em đứng đây chờ anh.”

Cô muốn gọi anh lại:“Anh –”

Đường Dịch đẩy trán cô một chút, trong mắt lóe lên tia nhìn nghiền ngẫm.

“Kì Hiên không nói cho em sao?” Anh cười nói:“Máu của anh thuộc loại máu lạnh, thích hợp với nhiệt độ này.”

Tay anh lướt qua mặt cô, độ ấm trên đầu ngón tay xuyên thấu qua da thịt thẳng tiến vào tận đáy lòng cô.

Rất nhiều ngày về sau, cho dù tất cả mọi chuyện đều bị thời gian thu

hồi ôm lấy, nhưng Kỉ Dĩ Ninh thủy chung vẫn không quên được anh từng ôn

nhu với cô như thế.

**** **** ****

Khi xe của Đường Dịch vững vàng đậu trước hoa viên nhà Đường Kính, Tô Tiểu Miêu đang đứng ở phòng ngủ tầng hai bên cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn

xuống hoa viên có hai người đang đi ra từ trong xe thể thao.

“La belle.”

Tiếng Pháp, mỹ nhân.

Đường Kính đương nhiên biết cô đang nói ai, gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý.

Đường Dịch đang đứng trong hoa viên, mặc áo sơmi màu bạc, trắng noãn, mát lạnh, mềm mại, dài thân ngọc lập, tỏa sáng như ánh trăng, tư thái

huyễn hoặc, vừa mới nhấc tay nhíu mày đã có phong tình lưu động.

Tô Tiểu Miêu tò mò bĩu môi:“Một người đàn ông quỷ dị như vậy, xinh

đẹp như vậy, hiếm có như vậy, tại sao lại có thể đem chính mình đặt

trong tay Kỉ Dĩ Ninh chứ?”

Đường Kính ôm cô từ phía sau, cười trêu chọc cô.

“Phụ nữ các em không phải đều thực tin tưởng chuyện nhất kiến chung tình sao? Có lẽ anh ấy chính là như vậy.”

“Không, anh ấy sẽ không,” Tiểu Miêu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hai người đang ở dưới lầu kia:“Tuy rằng em không hiểu anh ấy nhiều lắm, nhưng ít nhất em cũng nhìn ra được, anh ấy không phải một người sống

dựa vào cảm xúc.”

Nhất kiến chung tình? Rất giả.

Cho tới bây giờ Đường Dịch cũng không phải thiện nam tín nữ [1'>.

[1'> Thiện nam tín nữ: nam nữ tín đồ Phật giáo.

Dụng tâm, thủ đoạn đùa giỡn, những việc này đều trở thành bản năng

của anh. Tất cả chỉ vì một kết quả cuối cùng, về phần trong lúc thực

hiện không quang minh, có người thấy hay không, tất cả đều không làm anh lo lắng. Một người đàn ông như vậy, nếu chỉ là một thương nhân thuần

túy, cũng đủ khiến người ta nghĩ đến mà sợ hãi, mà anh lại không chỉ có

vậy. Bối cảnh màu đen cường đại, ra tay liền muốn đưa người ta vào chỗ

chết.

Anh có thể giết người, cũng có thể chơi đùa. Khi Đường Dịch vẫn còn

độc thân, nếu buổi tối có hứng thú sẽ chơi đùa rất thoải mái. Khi giết

người trong mắt lại không lộ cảm xúc, không mang chút lưu tình nào,

không phân biệt được đâu mới là con người thật của anh.

Mà nay, anh lại đem một cô gái tên là Kỉ Dĩ Ninh kia cột vào bên người, không thể buông tha.

Điều này thật sự là thực trêu chọc sự tò mò trong đầu Tô Tiểu Miêu.

“Này, em nói, anh trai của anh sẽ không chơi đùa Ninh Ninh chứ?”

Đường Kính gõ vào trán cô một chút,“Nói hươu nói vượn.”

Tiểu Miêu ôm đầu kêu oan:“Em tò mò thôi……”

Đường Kính ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng nói bên tai cô.

“Có một số việc, anh không thể nói cho em.”

Tiểu Miêu hơi nghi ngờ. Chuyện


XtGem Forum catalog