
là đúng.
Không khí tràn đầy mùi hoa cỏ tự nhiên, hooc-môn thực vật, cô đọng, tinh tế, mang theo thái độ như gần như xa nào đó.
Bầu không khí tươi mát mang hơi thở ngọt ngào này làm bạn với cô suốt quãng đường dẫn đến nhà thờ. Cô rất quen thuộc với nơi này, nhiều năm
trước đây, trước khi cô gặp được Đường Dịch, nơi này từng là nơi cô đến
để nói hết mọi buồn phiền, thừa nhận tất cả những gì không thể thừa nhận trong cuộc sống.
Kỉ Dĩ Ninh đi vào trong, tất cả những chuyện ban ngày cứ ào ào chảy qua.
Cô đứng nhìn một bức tranh treo trên tường trong giáo đường, nhìn
suốt hai giờ. Mắt cũng không chớp, biểu tình thực nhẹ nhàng, người bên
ngoài nhìn vào cảm thấy cả người cô chỉ lộ ra chút hơi thở mơ hồ.
Trong bức tranh, một cô gái trần truồng với làn da trắng nõn, lông mi thật dài, nửa người dưới bị vùi trong đầm lầy, trên thân bị dây leo và
rắn độc quấn quanh. Toàn bộ hình ảnh lấy màu xanh làm chủ, ý muốn làm
người ta hoảng hốt.
Ở góc bức tranh, có ghi tên:[ nguyên tội '>.
“Envy?”
(Envy: ghen tị, đố kị.)
Phía sau có giọng nói của cha xứ vang lên.
Kỉ Dĩ Ninh hơi nghiêng người, khẽ cười, sửa lại cho đúng:“Jealousy.” (Jealousy: Ghen tuông.)
“Ồ,” Cha xứ cười rộ lên,“Dĩ Ninh, con là cô gái mà ta thấy không có khả năng liên quan đến từ Jealousy nhất đó.”
Kỉ Dĩ Ninh áy náy, coi như thẹn với sự tín nhiệm này, xoay người lại nhìn bức tranh, giọng nói như tiếng nước chảy đi thật xa.
“Trong [ Kinh thánh '> có nói, ghen là nguyên tội (nguồn gốc của tội lỗi), khi một người phụ nữ phạm vào nguyên tội này, sẽ gặp một thứ giống như
dây leo và rắn độc quấn quanh, không thể thoát thân. Cho nên, từ lúc con còn rất nhỏ, con đã nói với mình rằng, Kỉ Dĩ Ninh về sau không thể phạm vào tội lỗi đó, nó không tốt, con không thích mình trở thành người như
vậy.” ghen.
Cha xứ hiểu rõ: “Tuy nhiên hôm nay con rốt cục phát hiện, con vẫn không khống chế được chính mình?”
Cô gật đầu, bộc lộ rõ cảm xúc, không hề giấu giếm.
“Vào ngày sinh nhật mình con đã đợi một người cả đêm, nhưng anh ấy lại ở bên một người khác, thậm chí anh ấy còn nói dối con.”
“Thế nên, con thực tức giận?”
“Tức giận, thương tâm, ủy khuất, ghen tị, tất cả đều có, lúc ấy khổ
sở đến mức con rất muốn khóc. Nhưng mà……” Cô dừng một chút, chậm rãi mở
miệng:“Nhưng mà, con vẫn tha thứ cho anh ấy.”
“Dĩ Ninh, con là một cô gái tốt.”
“Không phải ạ.” Cô lắc đầu:“Con tha thứ cho anh ấy, là vì sau đó, con đã nghe được một câu chuyện cũ này.”
Cha xứ cảm thấy hứng thú:“Ồ?”
Kỉ Dĩ Ninh nở nụ cười, dùng giọng nói như của người ngoài cuộc, chậm rãi mở miệng.
Câu chuyện cũ đó là thế này –
“Có một cô gái, cô có một gia đình tốt, hoàn cảnh tốt, nhưng cô vẫn
đang sống hết mình, không sợ đối lập với tất cả mọi người trong gia đình mình, cũng muốn thực hiện giấc mộng của mình.”
Cha xứ mỉm cười, đưa ra lời đánh giá:“Đó là một cô gái tốt.”
Kỉ Dĩ Ninh gật gật đầu,“Đúng vậy, một cô gái tốt như vậy, nên có một
cuộc sống tươi đẹp. Đáng tiếc, bắt đầu từ năm cô mười bảy tuổi, cô đã
yêu thương một người đàn ông……”
Cha xứ cũng hiểu ngay:“Người đàn ông kia không thương cô ấy, đúng hay không?”
“Đúng ạ” Kỉ Dĩ Ninh lên tiếng trả lời, tiếp tục nói:“Anh ấy không
thương cô, cô cũng không miễn cưỡng, chỉ là vẫn biết hết mọi thói quen
của anh ấy. Cô ấy biết anh bị chứng không dung nạp được lactoso, biết
anh uống sữa sẽ bị mẫn cảm, thậm chí cô ấy còn biết anh uống nước cũng
có thói quen độc đáo. Việc này, ngay cả vợ của anh ấy cũng không biết,
vậy mà cô lại biết. Cô hiểu anh ấy, chỉ dựa vào sự quan sát tinh tế của
mình chứ không phải được ở bên anh, vậy mà vẫn nhìn thấu anh nhiều như
vậy, cô biết dùng tình cảm đúng mực dành cho anh.”
Lúc ấy Kỉ Dĩ Ninh đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn biểu tình của Giản Tiệp, cô chỉ biết, người đó, thật sự yêu Đường Dịch.
Hoặc là, so với tưởng tượng của cô còn thương yêu anh nhiều hơn.
Nếu không, khi cô ấy đối mặt với anh, sẽ không mang sắc mặt như thế, cũng sẽ không có biểu tình như thế.
Đường Dịch cứu cô ấy, cô ấy rất vui mừng, nhưng lại không dám biểu
hiện ra ngoài; Đường Dịch nói về sau sẽ không tiếp tục cứu cô ấy nữa, cô ấy khổ sở, nhưng vẫn không dám biểu hiện ra ngoài.
Đường Dịch nắm trong tay mình toàn bộ cuộc sống tình cảm cực đoan của cô ấy, vui mừng có nhiều mà bi thương cũng nhiều, ánh sáng và bóng tối, vĩnh viễn và hư vô, yêu và giết, tin tưởng và từ chối, diễm lệ và cô
đơn, tiến đến và rời đi.
Kỉ Dĩ Ninh nghĩ, một cô gái đến tột cùng phải có bao nhiêu dũng khí,
mới có thể thừa nhận được Đường Dịch nhiều năm như vậy vẫn không yêu
thương mình?
Cha xứ có chút kinh ngạc:“…… Những thói quen này ngay cả vợ anh ấy cũng không biết?”
“Đúng vậy.” Kỉ Dĩ Ninh nở nụ cười,“Vợ anh ấy thực vô dụng, từ nhỏ đã
không có chủ kiến, việc gì cũng nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ. Sau đó
cha mẹ mất, cô ấy gặp được anh, lại có thói quen nghe theo lời anh. Tuy
rằng cô nghĩ muốn giải đáp con người anh, nhưng đáng tiếc trình độ quá
kém, vẫn không thể hiểu rõ anh. Vợ anh ấy cả ngày yêu thích đọc sách,
nhưng cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới, nh