
độ đau
cả răng. . .” (Tiểu Dương: nghiến răng nhiều nên đau??? ^^)
Giải trí thì giải trí thôi, đối với Kỉ Dĩ Ninh, mọi người lớn nhỏ ở
Đường gia này đều che chở cho cô. Sáng sớm hôm nay, Kỉ Dĩ Ninh nói muốn
làm điểm tâm, vì vậy tất cả mọi người đều nhất trí giúp cô một tay.
Điểm tâm này không phải làm cho Đường Dịch, cũng không phải làm cho Đường Kính và Tô Tiểu Miêu, mà là cho Thiệu Kì Hiên.
Khi Đường Dịch bị thương phải nằm viện, Kỉ Dĩ Ninh mỗi ngày đều làm
điểm tâm cho anh, đây chỉ là một hành động nhỏ do cô cảm thấy có tội,
vốn chỉ muốn hấp dẫn Đường Dịch, nhưng không ngờ món điểm tâm tinh xảo
của cô lại không hấp dẫn được Đường Dịch mà lại hấp dẫn được phần lớn
những người xung quanh.
Ví dụ như bác sĩ Thiệu của chúng ta.
So với người quen được chăm sóc như Đường Dịch, Thiệu Kì Hiên thật sự có thể nói là loại người dễ nuôi sống, nếu dùng phương thức đo đếm của
toàn học thì… trình độ dễ nuôi sống của Đường Dịch so với Thiệu Kì Hiên
chỉ bằng căn bậc hai của một phần mười mà thôi, tương đương với một con
số rất nhỏ bé.
Vì vậy khi đó, món điểm tâm độc nhất vô nhị mà Kỉ Dĩ Ninh chế biến,
bạn Thiệu chăm sóc người bị thương đã phải giơ cờ hiệu, ngày nào cũng
chạy tới phòng bệnh của Đường Dịch ăn điểm tâm, vừa thấy Kỉ Dĩ Ninh mang theo điểm tâm tiến đến, bạn Thiệu đã kêu lên đặc biệt nhiệt tình: “Tiểu Kỉ Tiểu Kỉ ~~~” giọng nói vừa ỏn ẻn lại vừa xốp giòn khiến Đường Dịch
thầm nghĩ phải đạp chết anh ta.
Có điều, bạn Thiệu đối với món điểm tâm của Kỉ Dĩ Ninh có biểu hiện
bên ngoài là – yêu thương và lưu luyến, để cho Kỉ Dĩ Ninh cảm động. Mà
ánh mắt Thiệu Kì Hiên nhìn chăm chú món điểm tâm này, khi thì nhu tình
như nước, khi thì bách chuyển thiên hồi, khi thì chưa thỏa mãn dục vọng, khi thì hổ đói thèm dê, biểu hiện như một động vật ăn tạp. Hơn nữa bên
cạnh còn có tài liệu giảng dạy tương phản là Đường Dịch, mỗi lần chỉ ăn
mấy miếng đã nói đủ rồi, so sánh chênh lệch như vậy, lại càng làm cho Kỉ Dĩ Ninh quý mến bạn Thiệu hơn.
Vì vậy sáng sớm hôm nay, trước khi đi làm, Kỉ Dĩ Ninh mang theo mới lạ:
cho món điểm tâm nóng hổi đi một chuyến đến bệnh viện của Thiệu gia.
. . .
Thời tiết hơi lạnh, có sương mù, Kỉ Dĩ Ninh mặc một chiếc áo khoác
hơi dày bước ra cửa. Bây giờ vẫn còn sớm, sương mù vẫn dày đặc, không có một chút dấu hiệu tiêu tán nào, sương sớm bám vào lá cây bên đường, nhỏ xuống, trượt vào bùn đất rồi biến mất không thấy.
Khí trời như thế này làm Kỉ Dĩ Ninh nhớ tới những ngày tháng còn ở
Cambridge. London không có nhiều ngày thời tiết tốt, có sương mù hơn nửa thời gian trong năm, trước kia cô cũng tựa như sương mù ở London, đơn
thuần ướt át, không có chấp nhất, lại cũng không phải không tịch mịch.
Mỗi lần đi qua làn mưa rơi trên sông Thames, đi trong làn sương mù dày
đặc dưới ánh đèn đường kiểu dáng Victoria, cô đều hoảng hốt nghĩ: có
phải cuộc đời này mình cứ sống như vậy hay không? Cứ giống như sương mù, thích ứng trong mọi tình cảnh, không có chấp niệm, không học được cách
yêu một người, cũng vĩnh viễn không biết đến cảm giác được một người yêu thương.
Có lẽ ông trời đã chiếu cố cô, cuối cùng làm cho cô gặp Đường Dịch.
Không chỉ có gặp Đường Dịch, còn quen biết thêm nhiều bạn tốt bên
cạnh anh, những người đó quý cô, hơn nữa thiệt tình tiếp đón cô, tựa như mây bay đi rồi mặt trời mọc, làm cho cuộc sống đầy sương mù của cô tan
thành mây khói.
Tâm tình không tệ, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng… mà bắt đầu, Kỉ
Dĩ Ninh đi thẳng một đường đến văn phòng của Thiệu Kì Hiên, gõ cửa.
Cửa mở, lại không phải Thiệu Kì Hiên mà là một cô trợ lý của anh.
Cô ấy không biết Kỉ Dĩ Ninh, vẻ mặt kinh ngạc tiếp đãi cô: “Xin hỏi chị tìm ai?”
Kỉ Dĩ Ninh vội vàng nói rõ ý muốn: “Xin chào, tôi tìm bác sĩ Thiệu.”
“Có hẹn trước không? Không có hẹn trước thì bác sĩ Thiệu sẽ không tiếp khách đâu.”
“Không có hẹn trước.” cô vội vàng nói: “Không phải tôi đến khám bệnh, tôi mang tới cho anh ấy một ít điểm tâm.”
Ah ~~
Tình huống này thật sự quá thông thường rồi, Doctor Shao [2'> đang
trong tình trạng độc thân chạm tay có thể bỏng, mỗi ngày nam nữ tìm đến
anh vô số, đáng tiếc vị bác sĩ kia không có nửa điểm hứng thú với đám
người đó, mà cả ngày cùng hai vị thiếu gia của Đường gia lăn lộn cùng
một chỗ.
[2'> Doctor Shao : Bác sĩ Thiệu, chữ Thiệu đọc là Shao.
Thế nên, cô trợ lý này không chút suy nghĩ đã đem Kỉ Dĩ Ninh phân vào
đám người ‘Không có chuyện gì mà ân cần, không phải người gian sảo thì
cũng là kẻ trộm’, trợ lý nói với cô: “Bác sĩ Thiệu không có ở đây, anh
ấy mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, tối hôm qua khách quý của bác sĩ
Thiệu đã đến, bác sĩ Thiệu bận rộn suốt cả đêm, rạng sáng mới về nhà
nghỉ ngơi đấy, chị vẫn nên trở về đi.”
Kỉ Dĩ Ninh vô thức hỏi nhiều một câu: “. . . Khách quý?”
“Văn phòng kiểm sát kiểm sát trưởng Giản Tiệp.” Cô trợ lý mang vẻ mặt sùng bái, không nhịn được lại nhiều lời vài câu: “Cô ấy rất đẹp, không
chỉ có sức khỏe tốt, hơn nữa còn có thể chịu đựng, mỗi lần bị đưa đến
bệnh viện đến là toàn thân tổn thương, vậy mà đến giờ vẫn không kêu đau
nhức.”
Giả